Từ Hương Quyên đúng thật là chuẩn bị mua, chọn 2 bộ mặc thử.
Trong tiệm có phòng thử đồ, cô ở trong đó mặc thử, thích hợp thì liền mua.
Trước kia khi Quản Thiến mua quần áo lót cũng sẽ không mặc thử giống Từ Hương Quyên vậy, hôm nay thấy cô mặc thử thì tâm động không thôi, chọn kích cỡ của mình rồi cũng đi mặc thử.
Từ Hương Quyên mua hai cái, thích hợp là gần được được rồi, Quản Thiến thì còn đang chọn lựa, thật sự là không biết nên chọn cái nào.
Trước kia không chỉ không mặc thử, mua cái này còn không kén chọn đâu, báo size một cái, người ta lấy vài món ra cho cô ấy chọn lựa, tùy tiện vớ một hai cái là vội đi ngay.
Từ Hương Quyên không quấy rầy Quản Thiến cẩn thận chọn, đang xem váy ngủ tơ tằm.
"Cô thích cái váy ngủ này?" Quản Thiến thấy Từ Hương Quyên vẫn luôn nhìn váy ngủ, nên chọn xong rồi cô ấy lại đây hỏi một câu.
Từ Hương Quyên: "Tôi cảm thấy rất thích hợp với cô.
"
Từ Hương Quyên cầm một cái màu rượu đỏ so so trên người Quản Thiến.
Quản Thiến nghe được Từ Hương Quyên liền đỏ cả mặt, "Cái này sao thích hợp với tôi, tôi cảm thấy thích hợp với cô mới đúng.
"
Từ Hương Quyên: "Rất tôn màu da của cô, nếu là tôi, tôi có thể thiên vị màu đen hoặc trắng, nhưng nơi này đều không có! Tôi mua tặng cô đi, mùa hè mặc mát mẻ.
"
Váy ngủ đây thì không cần thử, Từ Hương Quyên nhìn một cái là có thể biết kích cỡ có thích hợp không.
Thái độ của Quản thiến, tuy cô không xác định được cô ấy có thích hay không, nhưng chắc chắn không ghét.
Quản Thiến: "Không cần, tự tôi mua là được.
"
Bây giờ Từ Hương Quyên có thể xác định là cô ấy thích, "Còn không cho tôi tặng cô một món quà? Nhà bọn tôi phải ở chỗ đó một đoạn thời gian đó.
"
Quản Thiến hơi xấu hổ, "Không phải đã đưa tiền rồi sao?"
Thật ra thì cô ấy rất là không vui khi vị kia nhà mình tự chủ trương quyết định, tuy ngày thường nhìn là người không có chủ ý gì, nhưng nếu thật muốn làm gì, liền năn nỉ ỉ ôi các kiểu với cô, một hai đòi cô đáp ứng mới ngừng nghỉ.
Mà cô ấy có lần nào không đáp ứng? Mỗi lần đều phải tức giận một đoạn thời gian thật dài.
Bởi vì việc này, mấy ngày liền cô ấy không chủ động nói chuyện với anh, vài câu đối thoại không nhiều lắm giữa vợ chồng vẫn là vì Trư Trư.
Có thể làm sao chứ? Không thích cô vẫn là đi nói với ba mẹ.
Ngày đó chồng cầm 50 về nhà, vì tiền của hai vợ chồng là riêng từng người bảo quản, lúc ấy cô hỏi thẳng có phải chính anh ấy trợ cấp tiền hay không.
Anh ấy còn mười phần không thể tưởng tượng, vội giải thích không phải tiền của anh, thật đúng là nhà bạn học cũ anh đưa.
Nhìn dáng vẻ kia đích xác không phải nói dối, vì đưa tiền nên sắc mặt cô mới tốt hơn chút, chí ít thì không phải cái loại không biết xấu hổ mà tới đây ở.
Thật ra thì có vài lúc từ hành vi của trẻ con cũng có thể nhìn ra được ngày thường cha mẹ dạy dỗ thế nào, lúc Ngưu Ngưu dẫn Trư Trư nhà cô ấy đi rửa tay, cô ấy đã biết cha mẹ bé chắc chắn rất chú trọng dạy dỗ con cái.
Hôm nay mới tiếp xúc với Từ Hương Quyên trong một chốc vậy thôi, cô đã rõ cô ấy không phải cái loại người mà cô nghĩ kia.
Từ Hương Quyên không keo kiệt, ngược lại, rất hào phóng, còn không phải cái loại giả hào phóng kia.
Cử chỉ cũng không keo kiệt, rất có chủ kiến, làm việc hay mua đồ đều không co cóng, cực kỳ tự nhiên, cô rất nguyện ý giao tiếp với kiểu người thế này.
Các đồng nghiệp ở trường đều cảm thấy cô không dễ ở chung lắm, nên không giao tiếp quá nhiều với cô, ở chung với Từ Hương Quyên, cô thật ra lại lắm lời lên.
Từ Hương Quyên: "Tiền là tiền, quà là quà, lại không thể đánh đồng.
"
Cô không quá thích phiền toái người ta, nhà mình "Không minh bạch" mà ở trong nhà người ta, luôn phải đền bù chút.
Hiện tại không có minh xác nói ra tiền thuê, cô nghĩ là chờ đến khi mở tiệm cơm lại hẵng nói chuyện tiền thuê, không thể ở mà không trả tiền, huống hồ ở bao lâu còn nói không chắc.
A Ninh trở thành giảng viên, đệ đơn xin, xét duyệt, chờ phân phòng, phòng ở tới tay, mấy cái đó thế nào cũng cần thời gian, không chừng thêm lên phải 1-2 năm.
Thời gian dài như vậy, chỉ cần 50 tệ thì có thể duy trì bao lâu?
Quản Thiến ngẫm lại vẫn là tiếp nhận rồi, "Cô tặng quà cho tôi, vậy tôi cũng tặng cô một món đi, chờ lát nữa chúng ta đi chọn nước hoa nhé?"
Từ Hương Quyên: "Không cần tặng quà cho tôi! Nếu cô muốn tặng cũng được, mua chút bánh đậu phộng xốp cho tôi đi, để tôi mang về nhà cho mấy đứa nhỏ ăn, nói cho bọn nó là quà cô tặng, hôm nay ra cửa chỉ mua cho mình không thôi, không mua tí gì về cho mấy đứa nó, phải bị mấy đứa nó oán một đoạn thời gian.
"
Cô thấy Quản Thiến cũng không phải cái kiểu người thích nợ người khác, tuy một cái váy ngủ chả tính là gì, nhưng người ta muốn lễ thượng vãng lai, cô đương nhiên không tiện cự tuyệt.
Quản Thiến: "Bánh đậu phộng xốp đúng không, tôi cũng mua chút.
"
Hai người đi dạo nửa buổi chiều, Từ Hương Quyên mới nhớ tới, "Hôm nay là tới xem đồng hồ, đi xem đồng hồ đi.
"
"Đồng hồ để lần sau xem đi.
" Cái vị kia nhà cô chỉ thuận mồm nói, cô lại không mang đủ tiền, tiền chiều nay mang cũng xài gần hết rồi.
Thật ra thì điều kiện nhà cô thật rất không tồi, kết hôn xong sinh Trư Trư, ba mẹ và ba mẹ chồng đều có trợ cấp cho nhà bọn họ, cô lại là giáo viên, dạy học được mấy năm có tiền tiết kiệm riêng, trừ bỏ trang điểm ăn mặc, chả thế nào tiêu tiền, chiều nay dạo phố, cảm giác tiêu tiền thật sự rất vui vẻ.
Từ Hương Quyên: "Cũng được, vậy lần sau chúng ta lại hẹn nhé, bảo Đại Nhạc báo trước với A Ninh nhà tôi một tiếng, để tôi thuận tiện chuẩn bị cơm cho.
"
!
Qua Qua với Ngưu Ngưu vẫn là quá nhỏ tuổi, không đứa nào đặt lời cảnh cáo Trư Trư của cô ở trong lòng.
"Trư Trư, không được.
" Ngưu Ngưu đã không phải lần đầu tiên nói, thậm chí không biết đã nói bao nhiêu lần.
Có điều đây là lần đầu nhóc gặp được một cậu bạn nhỏ còn nhỏ hơn nhóc, nên kiên nhẫn cũng là đủ mười phần.
Trư Trư nghe anh Ngưu Ngưu nói là không được, lại lần nữa rụt tay về.
Rất mau,