"Sao anh mua nhiều đồ ăn vậy? Nấu không kịp đây nè.
" Đã qua đi nửa ngày, nhìn hai món đã làm xong, Quản Thiến nhịn không được mà oán giận.
Ấn Nhạc: "Không thì nhờ mẹ tới hỗ trợ?"
Ấn Nhạc có tự mình hiểu lấy, dựa vào 2 người anh và vợ đây, bữa cơm này chả biết khi nào mới có thể ăn được, thật sự là quá khó.
Quản Thiến: "Ừ, em đi gọi mẹ tới hỗ trợ, anh đi ra ngoài đi, đừng có ở trong bếp ngược lại còn bận thêm.
"
Hai vợ chồng tìm kiếm ngoại viện, cuối cùng Từ Hương Quyên cũng đi vào theo.
Còn hên có cậu bé Trư Trư không sợ trời không sợ đất này ở đây, có thể nói vài lời với ông ngoại bé.
Mà cũng là vì có Trư Trư ở đây, Qua Qua với Ngưu Ngưu mới hỏi ba Quản một ít vấn đề trẻ con, để tâm tư của ba Quản tập trung hết trên người đám trẻ, không đếm xỉa đến 2 người cha, lúc này mới khiến cho hai người cha kia không quá xấu hổ.
Cơm trưa vì có Từ Hương Quyên ở đây mà hiệu suất nâng cao không ít, mẹ Quản ở bên vẫn luôn bảo Quản Thiến học hỏi xem.
Quản Thiến thì lại không nhìn theo kịp, động tác của Từ Hương Quyên thật sự quá nhanh, vẫn là lần đầu tiên thấy cô ấy nấu nướng đấy, ngoài miệng thì đáp lời mẹ mình, nhưng trên thực tế chỉ chờ ăn thôi.
Chờ cơm trưa có thể bắt đầu ăn rồi, ba đứa nhỏ còn đang nói chuyện với ba Quản, y như nói không hết vậy đó.
Từ Hương Quyên bảo Qua Qua với Ngưu Ngưu ngồi yên ăn cơm, Trư Trư cũng bị bế đi ăn cơm, thằng nhóc này mới ngơi nghỉ tâm tư.
Ba Quản cũng là bị lũ trẻ hỏi sợ rồi, rốt cuộc được ăn cơm, đúng thật được nghỉ một hơi.
!
Ăn trưa xong, tiễn đi nhà Từ Hương Quyên rồi, Quản Thiến về đến nhà nói chuyện với ba mình: "Ba, người một nhà bọn họ thật sự không tệ đi.
"
Ba Quản: "Ừ, đúng là không tệ, dạy con cũng rất tốt.
"
"Tốt.
" Trư Trư đáp lời.
Ba Quản: "Cô cô của bọn họ đã từng cũng coi như lãnh đạo của ba, năng lực làm việc rất nổi bật.
"
Có thể được ba mình đồng thuận quan điểm, Quản Thiến yên tâm không ít.
Mẹ Quản: "Quyên biết ăn nói, đưa nhà cho bọn họ ở mẹ cũng yên tâm.
"
Vốn đang lo liệu con gái có dẫn sói vào nhà hay không, bạn già bà thì chả có ý tưởng gì, tuy ông ấy trên công tác là sấm rền gió cuốn, nhưng đối với sinh hoạt và vấn đề quan hệ nhân tế là dốt đặc cán mai.
Bà sợ con gái dẫn người nhà đó lại đây rồi về sau ở lì chỗ đó không đi, tuy nhà bọn họ cũng sẽ không ở bên kia, nhà là trống, nhưng mà nhà của mình bị người khác chiếm, luôn là không thoải mái.
Con gái đưa 50 tệ nghe nói là người nhà kia đưa hết cho bà, trong lòng bà tuy dễ chịu chút, nhưng vẫn là không buông thành kiến.
Hôm nay gặp, đích xác không phải cái loại sẽ tham của hời nhỏ, Quyên trông hào phóng, không keo kiệt, biết làm việc, bà chính là thích kiểu người nhanh nhẹn thế này.
Quản Thiến: "Mẹ, Quyên nói với con, chờ tiệm cơm nhỏ chính thức khai trương rồi sẽ trả tiền thuê nhà cho chúng ta, con nói không cần, cô ấy kiên trì muốn trả, con liền thương lượng là 1 tháng 6 tệ, đưa xem như ý tứ chút, đến lúc đó đưa tiền cho mẹ.
"
Ba Quản: "Không phải là đưa tiền à? Sao còn đưa xem như ý tứ, người ta muốn ở liền ở, cũng không có ai khác ở chỗ đó.
"
Quản Thiến: "Ba, người ta không đưa không an tâm mà, lại còn phải đợi phân phối được nhà mới có thể dọn đi.
"
Mẹ Quản: "Hai vợ chồng đều tốt, mấy đứa nhỏ cũng hiểu chuyện, không như Trư Trư, con khỉ quậy.
"
Con nhà người ta nhìn thật đúng là ưu tú, con nhà mình thì quá ầm ĩ.
Trư Trư nghe xong, sửa đúng bà ngoại: "Là, Trư Trư, không phải khỉ.
"
"Đúng đúng, là Trư Trư, không phải khỉ.
"
Mọi người nghe xong Trư Trư nói, dở khóc dở cười.
!
Về đến nhà, Chu Trình Ninh có chút lo lắng: "Quyên, có phải anh nói sai cái gì không? Anh chỉ là nghĩ đến cô cô cũng là làm việc trong hệ thống công an nên mới nhắc tới bà thôi.
"
Anh thật sự không biết nói cái gì nên mới nhắc tới cô cô.
Sau khi ba Quản nói ra chức vị của cô cô, Chu Trình Ninh liền nhịn không được mà ảo não, vẫn luôn cảm thấy là mình nói sai.
Như là đang cố ý khoe khoang, nhưng anh thật không biết chức vị của cô mình cao hơn ba Quản.
Sớm biết đã không nhắc tới, đều tại cái miệng này của anh.
Từ Hương Quyên cảm thấy chả có gì: "Không có nói bậy, đừng có nghĩ quá nhiều, xem lời trong lời ngoài của bác trai, ấn tượng của bác với cô mình không tồi, chí ít chứng minh không phải kẻ thù, mà không phải bác đã về hưu rồi sao? Cũng sẽ không có xung đột gì trong công việc với cô mình, chờ công tác chuẩn bị của tiệm cơm nhỏ xong xuôi rồi, chúng ta dẫn theo Qua Qua với Ngưu Ngưu đi thăm cô.
"
Chu Trình Ninh: "Ừm, được, có điều không biết cô có ở nhà hay không, đến lúc đó chúng ta đi xem trước xem.
"
Lúc này Chu Trình Ninh không nói tự mình đi xem trước xem, anh thật sự là không biết mình có thể nói cái gì với cô, còn có dượng nữa.
Từ Hương Quyên hiểu ý tưởng của Chu Trình Ninh, chỉ nói: "Tiệm cơm mới là việc quan trọng nhất trước mắt, ngày mai có rảnh, A Ninh anh bồi em đi chợ hoa điểu xem hoa, lại đi an bài bàn ghế.
"
Chu Trình Ninh: "Anh rảnh, ngày mai đi xem.
"
Qua Qua: "Con cũng đi.
"
Máy đọc lại Ngưu Ngưu: "Con cũng đi.
"
Từ Hương Quyên: "Ừ, cả nhà ta đều đi.
"
!
Cấu tạo các cửa hàng đa số vẫn là đại đồng tiểu dị, Từ Hương Quyên cảm thấy trang hoàng lớn là không cách nào làm được, nhưng trang trí nhỏ thì luôn có thể, ví dụ như đặt mấy chậu hoa cỏ hay xương rồng bà.
Cái cửa hàng hiện tại này, trên vách tường có một chỗ bị đào ra, có thể để hoa cỏ vào đó.
Nếu hiện tại hoa giả đặc biệt giống hoa thật, Từ Hương Quyên vẫn là càng nguyện ý chưng hoa giả làm trang trí.
Chí ít thì hoa giả sẽ không khô héo.
Chỉ là hoa giả của bây giờ cơ bản là hoa mai táng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, màu sắc cũng đơn nhất, chỉ có thể dùng hoa thật hoặc là xương rồng bà thay thế, để trong góc có thể là một cây thường thanh.
Chỗ khách đi đường chắc chắn không thể chưng mấy loại thực vật này, sẽ gây trở ngại khi đi đường.
Bày tổng cộng 8 cái bàn, một bên là bàn 2 người, có 4 cái bàn, bên kia thì là bàn 4 bốn người, cũng là 4 cái bàn nốt.
Tiền thuê nhà 20 tệ một tháng vẫn là đáng giá, Từ Hương Quyên nghĩ tới nghĩ lui, sắp xếp bàn 2 người, dù là bàn 2 người hay là bàn 4 người, mặt bằng đều rất lớn, sẽ không chen chúc, bàn hai người còn rất thích hợp cho tiểu tình lữ.
Không phải đều là sinh viên sao? Luôn có đối tượng, nếu có đối tượng, bàn 2 người quá thích hợp.
Nếu tiền thuê cao, lại là ở Hoa Đô, giá đồ ăn đều tăng lên chút, Từ Hương Quyên cũng tăng giá đồ ăn lên chút luôn.
Nhưng cũng không thể cao quá khoa trương được, rốt cuộc chỗ này vẫn là học sinh là đa số, bố trí trong tiệm trông như rất đắt đây đã lập tức khuyên lui không ít người.
Thực đơn vẫn là sẽ viết trên bảng đen, yết giá rõ ràng.
Các loại mì phở xào và bì lạnh đều trực tiếp từ 8 mao tiền tăng lên 1 tệ.
Các loại mì phở nước lèo cũng từ 2 mao tiền lên tới 4 mao tiền, chân gà với chân vịt và trứng kho là 2 mao tiền, đùi gà nhỏ là 4 mao tiền, đùi vịt với đầu vịt đều là 8 mao tiền, một miếng đậu phụ khô 1 mao tiền, cơm thì tăng lên tới 2 mao tiền 1 chén, nếu không đủ có thể thêm cơm miễn phí, giá thức ăn chay trừ bỏ cải trắng với rau xanh là 2 mao tiền ra, cái khác thống nhất là 3 mao tiền.
Từ chỗ khách ăn cơm đi vào bên trong, trừ bỏ trên đường đi thẳng có cái phòng bếp ra, bên trái còn có gian phòng nhỏ, thông phòng bếp và gian nhà chính là màn cửa, ngày thường sẽ buộc màn cửa lên, sẽ không gây trở ngại khi đi đường, còn thông vào gian phòng nhỏ thì lại là một cánh cửa, đóng cửa lại vẫn là có thể cản chút tạp âm.
Gian phòng này vừa vặn cho Chu Trình Ninh dùng để học tập.
Lúc trước coi trọng gian cửa hàng này vẫn là vì cái gian phòng nhỏ cũng không phải quá nhỏ đấy, tuy cũng không lớn lắm, nhưng có thể đặt một cái bàn làm việc, một chiếc giường, bàn làm việc ngoảnh về cửa sổ, thoáng và sáng sủa, ở cửa sổ bày một bồn cây xanh, học tập mệt mỏi có thể ngắm cây xanh, cũng có thể nằm trên giường nghỉ ngơi một lát.
Mà nhòm ra từ cửa sổ còn không phải nhà ai, cách khá là xa, là cửa sau của một tiệm gạo, ngày thường cũng không mấy ai sẽ đi ngang qua, hoàn toàn không lo bị quấy rầy khi học tập.
Trừ bỏ cây xanh, bên chỗ quầy thu tiền Từ Hương Quyên còn sắp xếp kệ sách, tổng cộng 5 hàng, thả 3 hàng sách rồi, một loạt dưới cùng là sách cho trẻ em, đều là vài bộ tranh vẽ, mấy đứa nhỏ thích xem, 2 hàng khác chính là sách lịch sử và một ít danh tác của nước ngoài.
Hai hàng trên cùng chỉ đặt báo tuần.
Đặt báo hàng tuần rồi, mỗi tuần 1 lần sẽ đưa báo lại đây, báo tuần có hơi nặng hơi nhật báo tí, tuy không ứng với thời gian thực, nhưng có thể khái quát tin tức thời sự phát sinh trong ngoài nước trên báo chí một phen.
Thời đại này vẫn là báo giấy càng thịnh hành hơn.
Qua Qua với Ngưu Ngưu cũng không có việc gì liền thích dọn băng ghế nhỏ ngồi cạnh giá sách xem sách thiếu nhi.
Qua Qua dạy Ngưu Ngưu nhận biết động vật nhỏ hoặc là rau dưa, lúc ngay cả Qua Qua cũng không biết đọc hoặc là không biết nó là giống loài gì, bé sẽ hỏi mẹ hoặc ba.
Nội dung sách thiếu nhi thì hẳn là bé chưa tốt nghiệp tiểu học cũng có thể nói được, Từ Hương Quyên tốt nghiệp cao trung đã lâu thì càng khỏi phải nói, vấn đề của lũ trẻ cô đều có thể đáp được.
Trước lúc tiệm cơm nhỏ khai trương còn mời cả nhà Quản Thiến lại đây xem thành quả cuối cùng.
"Nhà cô mở tiệm cơm hay là mở thư viện vậy hả?" Quản Thiến đi vào liền nhìn thấy Qua Qua với Ngưu Ngưu ngồi cạnh giá sách, kệ sách còn cao hơn cả quầy.
Trư Trư vỗ ba, muốn trượt xuống khỏi từ trong lòng ba.
Biết ý đồ muốn đi xuống của con trai, Ấn Nhạc lập tức thả con trai xuống, nhìn ngó khắp nơi.
Trư Trư lạch đạch chạy về phía anh chị.
Cơ mà đi đường cũng không quá ổn, Ấn Nhạc chỉ có thể che chở ở đằng sau, chờ con đi đến bên người anh chị rồi, Ấn Nhạc: "Tôi cảm thấy bày kệ sách, có khả năng rất nhiều người tới đọc sách là nhiều, không tới ăn cơm.
"
Quản Thiến: "Nếu năm đó phòng tự học của trường chúng ta có thể giống như này, em nghĩ em sẽ càng thích học tập hơn.
"
Từ Hương Quyên: "Rốt cuộc chỗ này nhiều giáo viên học sinh, luôn phải có điểm có thể hấp dẫn bọn họ, muốn nói học tập thì hẳn là có lẽ không quá có thể học vào, vẫn là có khách muốn ăn cơm, người đến người đi, không thích hợp để học tập, ăn trưa chưa? Nếu chưa ăn tôi chần 2 chén miến cho hai người, bọn tôi mới vừa ăn cơm xong, hôm nay rốt cuộc là chưa khai trương, đồ đạc chuẩn bị còn chưa nhiều lắm.
"
Ấn Nhạc: "Vậy cho bọn tôi mỗi người một chén miến đi, không cần chuẩn bị cho Trư Trư, ba mẹ chịu đói cũng không thể để Trư Trư bị đói được.
"
"Không đói bụng.
" Trư Trư nghe thấy ba nói, còn cố ý nói với cô là mình không đói bụng, tiếp theo thì cùng nhau đọc sách với các anh chị.
Quản Thiến đặt túi xách trên chỗ một cái bàn hai người, đứng dậy đến cạnh giá sách lấy sách ra xem.
Quản Thiến lật sách, không nghĩ tới là nguyên văn: "Còn có 2 cuốn nguyên tác ngoại văn này.
"
"Kiểu gì cũng không thể tùy tiện mua mà giả dạng được.
" Từ Hương Quyên chả thế nào đọc sách, đến lúc đó nếu thật có người hỏi, nói thẳng là chồng cô thường xem sách là được.
Vốn dĩ là cô đi chần miến, nhưng A Ninh nói để anh chần là được, nếu anh đã chần rồi, cô liền ra nói chuyện với vợ chồng Quản Thiến vậy.
Quản Thiến: "Có tâm, không sợ bị trộm sao?"
Từ Hương Quyên: "Đến lúc đó sẽ viết thẻ bài dán lên, đại khái là nói nếu có một cuốn bị hốt đi rồi, toàn bộ kệ sách đều sẽ trực tiếp bị thủ tiêu.
"
Trong phòng nhỏ để A Ninh học tập hẳn là còn có thể nhét thêm cái kệ sách nữa, tuy khá là chật chội, nhưng chả sao cả, học tập nghỉ ngơi trong đó không cần quá rộng rãi.
Ấn Nhạc: "Chỉ mong sẽ không đụng phải kẻ không tố chất như thế, tội trộm cướp chính là tội nặng, nếu không thì thêm câu nữa, còn sẽ báo công an xử lý.
"
Từ Hương Quyên: "Đúng, có thể thêm một câu như vậy.
"
Quản Thiến: "Đằng trước lại viết là, sách báo chỗ này cho đọc miễn phí, nhưng phải thế nào thế nào.
"
Từ Hương Quyên: "Không sai.
"
Mấy người lớn thì nghĩ kỹ xem trên thẻ bài nên viết gì, ba đứa bé thì còn ngồi vây quanh nhau đọc sách.
Thấy vợ chồng Quản Thiến nhìn đám trẻ, Từ Hương Quyên nói: "Tầng dưới cùng là sách thiếu nhi, chủ yếu là tranh vẽ cho Qua Qua và Ngưu xem để biết chữ, ngày thường nhàm chán, trừ bỏ làm bài tập còn có thể ở chỗ này đọc sách.
"
Quản Thiến: "Sách này là cho bé cỡ mấy tuổi đọc?"
Từ Hương Quyên: "Là cho bé đã biết nói, chưa có lên tiểu học cũng có, có sách truyện cổ tích, cũng có loại sách có hình ảnh và chữ dùng để biết chữ.
"
Sách truyện cổ tích cũng có thể gọi là sách ngoại khóa.
Chẳng qua vẫn là thể loại ích trí, tuy A Ninh đề cử mua sách ngoại văn cô đọc không hiểu, nhưng mà truyện cổ tích cho trẻ cô vẫn là có thể hiểu, cô còn đọc hết đống sách kia sớm hơn hai đứa nhỏ.
Bởi vì Trư Trư tới, Ngưu Ngưu cố ý muốn chị mở ra một tờ có heo, nói cho Trư Trư đó là heo heo.
Trư Trư đứa bé ngốc này, một hai phải nói mình mới là heo.
Ngưu Ngưu nói trên sách mới là heo, Trư Trư là người.
Trư Trư kiên trì chính mình mới là heo.
Qua Qua làm chị lớn, phi thường quyết đoán nói đều là heo, chỉ là heo này không giống nhau.
Lời chị lớn nói làm hai bé trai không tranh chấp nữa, tiếp tục đọc sách.
Đám người lớn nghe xong, đặc biệt là Quản Thiến, người ngày thường không quá biết biểu đạt cảm xúc đây, lúc này cũng cười.
Từ Hương Quyên cảm thấy nếu giờ khắc này mà có di động gì đó, chắc chắn Quản Thiến sẽ quay lại lịch sử đen của con trai.
Bởi vì em trai tới, Qua Qua với Ngưu Ngưu đem cuốn sách gần lật xong kia lật lại một lần nữa.
Vì để em trai Ngưu Ngưu