Cả nhà Quản Thiến rời đi, Bình An đã về nhà, Chu Trình Ninh với vợ dọn dẹp một chút, cũng chuẩn bị về luôn.
Chu Trình Ninh: "Quyên, vì sao em cứ mãi nhìn anh vậy?"
Từ Hương Quyên không thừa nhận: "Em không có nhìn anh, em là nhìn Ngưu Ngưu đằng sau anh kìa, tóc của Ngưu Ngưu nên cạo rồi, cạo thành đầu trọc nhỏ thế nào?"
"Không muốn đầu trọc nhỏ.
" Ngưu Ngưu đang ở sau lưng ba đưa tay sờ đầu, sợ mẹ thật muốn cạo nhóc thành đầu trọc, vội vàng chạy đến bên người chị.
Từ Hương Quyên: "Không cần thì thôi, mẹ cũng sẽ không cưỡng bách Ngưu Ngưu cạo thành đầu trọc nhỏ.
"
Nhóc con cũng biết yêu cái đẹp, sáng dậy cô quên chải đầu cho thằng bé, nó đều phải nhắc cô một tiếng, gọi mẹ tới chải đầu, giờ lại không muốn cạo trọc.
Cạo trọc Ngưu Ngưu biết, cái này thật không thể mỗi người một phần với chị, cho nên bé vẫn là muốn giữ lại tóc của mình.
Tóc của nhóc vốn đã không nhiều bằng chị, vậy thì tóc đương nhiên phải giữ gìn cho kỹ rồi.
Chu Trình Ninh cũng không nghĩ quá nhiều, có thể là ảo giác của mình thôi.
!
"Quyên, em thật sự đang nhìn anh.
" Tắm xong, hai người bạn nhỏ đều đã lên giường, Chu Trình Ninh với vợ ở bên phòng bếp, còn kéo mành lại nữa, hiện tại anh rất xác định vợ có đang nhìn anh.
Nếu như này còn không phát hiện được, anh hẳn là một thằng ngốc.
Trước kia khi vợ còn chả thế nào chú ý anh, anh chưa từng có cảm giác bị vợ nhìn chằm chằm.
Từ Hương Quyên: "Tiếp tục giũ quần áo đi, em nhìn anh rất kỳ quái à? Giũ quần áo xong sáng mai em còn phải giặt.
"
Chu Trình Ninh cực mẫn cảm với tầm mắt của vợ, nhưng vẫn là đi giũ quần áo trước.
Quần áo nhà bọn họ trước lúc giặt phải móc sạch túi và giũ giũ ra, đặc biệt là quần áo của mấy đứa nhỏ.
Ai biết được tụi nó có nhặt một cục đá đẹp nào đó trên đường rồi mang về nhà hay không.
Từ Hương Quyên đích xác đang nhìn Chu Trình Ninh, vừa khéo đụng phải lúc anh ngẩng đầu, tầm mắt chạm vào nhau, A Ninh nhà cô dùng ánh mắt lên án.
Lúc này không cần nói miệng, hẳn là cảm thấy cô vẫn là sẽ chống chế, cô chống chế gì, không phải đều đã thừa nhận à?
Từ Hương Quyên nhìn Chu Trình Ninh ngồi trên băng ghế, nếu đã thừa nhận rồi, giờ bị bắt tại trận cũng chả có gì quan trọng.
Đi đến bên người Chu Trình Ninh, Từ Hương Quyên cúi đầu nửa ngồi xổm chạm môi với anh một chút.
Không ngoài dự kiến thấy anh hậu tri hậu giác đỏ mặt.
Hình như vẫn luôn thích đỏ mặt.
Chu Trình Ninh đưa mắt nhìn về phía mành, ý bảo vợ cẩn thận mấy đứa nhỏ cách mành.
Trước kia con nhỏ, giờ con lớn rồi, anh cũng biết chú ý.
Qua Qua với Ngưu Ngưu đang nói chuyện, Ngưu Ngưu hỏi chuyện chị, chị trả lời nhóc, Ngưu Ngưu nghĩ đến cái gì hỏi cái đó, Qua Qua cơ hồ đều có đáp án, cứ việc là đáp án sai.
Chiều nay vợ thật giống như là bắt đầu không nhìn hiểu ánh mắt anh, nghe không hiểu lời anh nói, Chu Trình Ninh không nghi ngờ có phải vợ thật muốn làm gì với anh hay không.
Cứ việc đám nhỏ ở ngay cách mành thôi, Từ Hương Quyên vẫn cứ hôn Chu Trình Ninh.
"Mẹ, ba! Ngủ!" Một lát sau, Ngưu Ngưu kêu ba mẹ ngủ.
Sao ba mẹ còn chưa có tới ngủ, nhóc đều phải buồn ngủ rồi nà.
Lúc này Từ Hương Quyên mới buông Chu Trình Ninh ra, đáp Ngưu Ngưu: "Ba với mẹ sắp vào ngủ đây.
"
"Mẹ, ba, nhanh lên.
" Ngưu Ngưu còn muốn nghe ba kể chuyện trước khi ngủ.
Từ Hương Quyên rửa mặt, đã chải răng rồi nên không chải nữa, đi vào phòng ngủ trước.
Lúc đi vào trong, Ngưu Ngưu đang đứng trên giường, Qua Qua thì đã nằm yên.
Từ Hương Quyên: "Chị đã nằm xuống kìa, Ngưu Ngưu cũng nhanh chóng nằm xuống đi.
"
Hai vợ chồng không có sinh hoạt vợ chồng gì cả, vẫn là vì chính giữa vắt ngang hai đứa nhỏ.
Qua Qua một bên là Ngưu Ngưu, một bên là cô, còn Ngưu Ngưu thì một bên là Qua Qua, bên khác là ba.
Hai vợ chồng cách xa nhất.
Chu Trình Ninh vốn là muốn ở bên ngoài để làm nhiệt độ trên mặt nguội xuống, nhưng mà không nghĩ tới, không chỉ không nguội, còn càng nóng hơn.
"Ba! Ba!" Ngưu Ngưu đã nằm và cũng đắp chăn mỏng, bốn người, dù người lớn hay trẻ nhỏ đều có chăn của mình, ba còn chưa đi qua, Ngưu Ngưu lại bắt đầu thúc giục ba.
"Ba tắt đèn rồi lên liền.
" Chu Trình Ninh dùng tốc độ cực nhanh tắt đèn, Từ Hương Quyên cũng không thấy được sắc mặt anh, phòng đã tối đen rồi, chỉ còn tiếng quạt điện xoay là rõ ràng dị thường.
"Ba.
"
"Hả? Ngưu Ngưu sao vậy?"
Từ Hương Quyên nhắc nhở Ngưu Ngưu, đã qua 5 phút rồi, sao A Ninh còn chưa bắt đầu kể chuyện cổ tích: "Hôm nay anh còn chưa kể chuyện thần thoại.
"
A Ninh cũng không chỉ kể cho Ngưu Ngưu nghe, cô với Qua Qua cũng nghe cùng, đây là trong tình huống nhà không có TV, không có nhiều phương tiện giải trí lắm.
Chu Trình Ninh nghĩ ngợi, thất thần: "À, vậy à, vậy anh bắt đầu kể đây, thời viễn cổ, từng phát sinh nạn hạn hán nghiêm trọng! ! "
Qua Qua: "Ba, đã kể rồi, đây là bắn mặt trời.
"
Ngưu Ngưu không có phản ứng lại nhanh như chị vậy, nếu chị nói ba từng kể rồi, vậy chắc chắn nhóc đã từng nghe: "Đổi.
"
Nhóc gần ba nhất, nhóc nói ba chắc chắn nghe được rõ ràng hơn, cho nên chị nói, nhóc phải truyền đạt lời chị.
Chu Trình Ninh: "Tối nay ba có hơi mệt, không kể, Ngưu Ngưu với Qua Qua ngủ đi.
"
"Mẹ kể.
" Ngưu Ngưu một hai đòi nghe hết mới ngủ.
Từ Hương Quyên: "Mẹ kể chuyện về hai con thỏ con, trước kia có hai con thỏ con, cùng nhau nhảy nhót về nhà, nửa đường gặp phải một con sói xám! ! "
Từ Hương Quyên đem câu chuyện trẻ con đấu trí với người xấu tròng lên người thỏ con và sói xám.
So với chuyện cổ thần thoại Chu Trình Ninh kể, chuyện xưa của cô càng thêm thú vị với trẻ con.
Qua Qua hỏi xong, Ngưu Ngưu cũng tới hỏi, tóm lại là rất tò mò thỏ con với sói xám là được.
Hai người bạn nhỏ là thật sự cả thỏ trắng nhỏ và sói xám đều chưa từng thấy.
Giờ Từ Hương Quyên hiểu sự thống khổ của ba khi dạy con thường ngày rồi.
!
"Sao vậy?" Mới rồi Từ Hương Quyên còn đang ở bên ngoài kiểm kê doanh ngạch sáng nay, chính là bị Chu Trình Ninh kéo vào phòng nhỏ.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Phòng nhỏ tối hơn bên ngoài rất nhiều.
Vợ đi vào trước, Chu