Qua Qua há miệng cho chú họ nhìn thoáng qua, không nói gì, sau đó lại ngậm miệng lại.
Bé biết không để ý người khác là không lễ phép, đặc biệt là chú họ lại đều đối tốt với bé và Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu phối âm thay chị: "Rụng răng.
"
Chị không nói lời nào, nhóc có nghĩa vụ nói giúp chị.
"Rụng răng à, rất mau rồi sẽ mọc ra thôi.
" Tống Bình An đổ lại là không cảm thấy rụng răng là chuyện lớn gì.
Không phải đều phải rụng à? Khi nhỏ cậu rụng răng chính là chả thèm để ý đấy, bởi vì rụng răng không có đau, hơn nữa cảm giác được có một cái răng hơi lỏng, sau đó nó lại tự mình chậm rãi rụng xuống cũng không có nhiều cảm giác lắm.
"Không muốn nói chuyện.
" Ngưu Ngưu tiếp tục phối âm.
Tống Bình An: "Qua Qua phải nói chuyện về nhiều vào, đỡ cho về sau không biết nói, không muốn nói chuyện nữa.
"
Ngưu Ngưu nói thay chị: "Không nói lời nào sẽ liền không biết nói nữa sao?"
Nếu không nói lời nào sẽ liền không biết nói, chị vẫn là phải nói chuyện, bằng không về sau sẽ biến thành chị câm.
Mẹ nói người câm đáng thương lắm, nhóc không muốn chị đáng thương.
Hơn nữa, chị không nói lời nào, nhóc cũng không biết phải nói gì.
Vấn đề của Ngưu Ngưu thật đúng là làm khó Tống Bình An, cảm giác không giải thích rõ với Ngưu Ngưu được lắm à nha, Tống Bình An dứt khoát nói sang chuyện khác: "Chờ lát nữa chúng ta đi mua vịt nướng nhé.
"
"Vịt nướng!" Ngưu Ngưu giật mình.
Chú họ muốn dẫn nhóc đi mua vịt nướng sao?
Tuy chú họ trong nhận tri của Ngưu Ngưu là người lớn, nhưng không phải người lớn giống với ba mẹ, mà là người lớn nhỏ giống với mấy đứa bé các bé.
Nhóc và chị nhiều lắm cũng chỉ mua kẹo hoặc là đồ ăn vặt khác trong tiệm quà vặt, trước nay chưa từng nghe nói mua thịt.
Ngưu Ngưu biết vịt nướng là thịt, trẻ con không mua nổi thịt, nên khi người lớn nhỏ chú họ đột nhiên nói muốn đi mua vịt nướng, thật làm Ngưu Ngưu kinh ngạc đến ngây người.
Tống Bình An: "Đúng vậy, mua vịt nướng đi.
"
"Đi mua vịt nướng! Chú họ đi.
" Nhóc và chị đi theo chú họ thôi.
Tống Bình An bảo hai bạn nhỏ đi lên trước mặt, cậu ở đằng sau nói cho các bé đi như thế nào, còn có thể nhìn đường nữa, hai đứa bé cũng đều ở trong phạm vi tầm mắt cậu.
Chờ tới chỗ mua vịt nướng rồi, không chỉ Ngưu Ngưu giật mình, Qua Qua cũng giật mình, hai người bạn nhỏ thấy được rất nhiều con vịt nướng màu đỏ tương đỏ thẫm.
Lúc hai người bạn nhỏ nhìn vịt nướng ấy, Tống Bình An đi mua nửa con, cậu cũng không cần hỏi bao nhiêu tiền, trực tiếp đưa 3 tệ cho ông chủ, bảo ông chủ cắt sẵn.
Nước miếng của Ngưu Ngưu đều phải không tiền đồ mà chảy xuống: "Chị, thật nhiều thịt.
"
"Ừ, rất nhiều.
" Qua Qua mở miệng.
Cái mũi nhỏ của Ngưu Ngưu giật giật: "Thơm.
"
"Đúng vậy, thơm.
"
Những từ ngữ hình dung 2 bé biết đến không nhiều lắm, nói xong chỉ có thể ngơ ngác nhìn.
Tiệm vịt nướng này nướng vịt xong liền đặt trong kệ thủy tinh của tiệm triển lãm để bán, hai người bạn nhỏ đứng trước kệ thủy tinh, bám vào mặt kính nhìn vịt nướng.
Không chỉ có vịt nướng thôi, các bé cũng rất hiếm lạ kệ thủy tinh, được thêm kiến thức rồi.
Chờ hai bé nhìn đủ rồi, Bình An gọi bọn họ về tiệm cơm.
Qua Qua tuy đã ra khỏi bóng ma rụng răng, nhưng mà răng rụng đích xác xấu lắm, cho nên có thể không nói câu nào thì vẫn là không muốn nói, trên đường về chủ lực nói chuyện đều là Ngưu Ngưu.
Hiện tại Ngưu Ngưu đã biết nói gì với chú họ Bình An rồi, nói về vịt nướng.
Hình ảnh mà vừa rồi nhìn thấy Ngưu Ngưu đều phải hỏi lại hết.
Vịt nướng là làm thế nào? Vì sao vịt nướng lại thơm như vậy? Mẹ con biết làm vịt nướng không?
Chị dâu họ tuy mở tiệm cơm, nhưng tám phần là không biết làm, Ngưu Ngưu còn không bằng không nói lời nào, vừa nói ra liền hỏi đến vấn đề không biết trả lời như nào, thật sự quá khó xử người ta, Tống Bình An lựa chọn lặng yên không tiếng động lảng sang chuyện khác.
Trở lại tiệm cơm, Bình An liền cuốn vịt nướng cho hai đứa bé.
Qua Qua chỉ là rụng răng, không phải là không thể ăn gì hết, thật cẩn thận vẫn là có thể ăn.
Hai bé ăn xong một cái, Qua Qua đi vào bếp xin một cái đ ĩa, cũng chẳng biết ba mẹ đi đâu rồi nữa.
Hỏi bà Triệu, ba mẹ đi đâu rồi, bà Triệu nói đi mua đồ ăn rồi.
Qua Qua nghe bà ấy nói ba mẹ đi mua đồ ăn rồi, bé cũng không hỏi cái khác, ôm lấy đ ĩa cùng cuốn vịt nướng với Ngưu Ngưu, chờ ba mẹ về là có thể ăn vịt nướng cuốn sẵn.
Ngưu Ngưu cuốn thịt vịt rất cẩn thận, cẩn thận lắm, cuốn xong cái thứ nhất cho chú họ ăn, vì vịt nướng là chú họ mua.
Qua Qua đã đặt 2 cuốn vịt nướng trong đ ĩa, thấy Ngưu Ngưu cuốn một cái cho chú họ, cô bé trực tiếp nói với chú, chú muốn ăn liền lấy cái bé cuốn sẵn trong đ ĩa.
Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh đích xác muốn mua đồ ăn, nhưng mà về trong nhà trước, không có vừa rời khỏi tiệm liền đi mua đồ ăn ngay.
Thật vất vả Qua Qua với Ngưu Ngưu không ở đây, vừa khéo bọn họ lại có lý do ra cửa, phải đi mua đồ ăn! !
"Nửa tiếng nữa lại ra đi.
" Từ Hương Quyên không mặc quần áo ngay, thân mình còn đang tê dại, còn muốn hoãn một chút.
Chu Trình Ninh cũng không muốn kết thúc ra ngoài ngay, anh hôn vợ.
Từ Hương Quyên cũng không cự tuyệt, ôm cổ anh.
Tuy không đến mức như hạn lâu gặp mưa rào, nhưng một hai tuần chỉ một lần như vậy, hai vợ chồng đều sẽ phi thường quý trọng.
Ôn tồn một lát, Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh mới ra cửa mua đồ ăn.
Trở lại tiệm cơm thấy Qua Qua và Ngưu Ngưu đang cuốn vịt nướng, đ ĩa trên bàn đã thả mấy cuốn thịt vịt không quá đẹp đến độ sắp tản ra.
Ngưu Ngưu đang muốn cho hành vào đây, thấy ba mẹ, hành trực tiếp bị thả xuống, bé cầm 2 cái cuốn sẵn trên đ ĩa cho ba mẹ.
Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh nhận lấy ăn.
Ngưu Ngưu: "Chị cuốn, con cuốn cho ba mẹ ăn, rửa tay.
"
Rửa tay cực quan trọng, mỗi ngày mẹ đều sẽ nhắc nhở.
Thật là chị cuốn, Ngưu Ngưu không phải đứa bé nói dối, nhóc cuốn còn ở trong đ ĩa kìa, chị cuốn đẹp hơn nhóc.
Tống Bình An: "Anh họ, chị dâu họ, đây không phải là Qua Qua với Ngưu Ngưu muốn ăn, là em dẫn mấy đứa nó ra ngoài chơi thấy được, nên mới mua cho mấy đứa nó ăn.
"
Sợ anh chị quay đầu lại trách cứ Ngưu Ngưu với Qua Qua, Tống Bình An trực tiếp nói với anh chị.
Chu Trình Ninh: "Bình An, cái này không rẻ đâu, về sau đừng mua.
"
Tống Bình An: "Anh họ, không có gì, đã rất lâu rồi em không có tới, lần sau tới cũng không biết là khi nào, em còn là chú họ của Qua Qua với Ngưu Ngưu đó, tốn chút tiền không sao hết.
"
Cậu còn ăn vài bữa cơm ở nhà anh họ rồi đó, mời mấy đứa cháu ăn vịt nướng một lần là ý tưởng cậu sớm đã có.
Từ Hương Quyên: "Qua Qua với Ngưu ngưu có nói cảm ơn với chú họ chưa?"
Có mẹ nhắc nhở, Qua Qua với Ngưu Ngưu mới nhớ tới là chưa nói cảm ơn, bèn sôi nổi nói cảm ơn với chú họ.
Từ Hương Quyên: "Có cho bà Triệu ăn không?"
"Có! Con cho!" Ngưu Ngưu nhớ kỹ đâu.
Từ Hương Quyên: "Vậy là được, về sau có đồ ngon, cũng nhớ chia cho bà Triệu với.
"
Ngưu Ngưu: "Con biết rồi mẹ.
"
Ngưu Ngưu về chỗ tiếp tục cuốn vịt nướng.
Từ Hương Quyên thì lại là xách đồ ăn vào trong bếp với Chu Trình Ninh.
!
Văn phòng.
"Một đám học sinh cũng chả biết cả ngày nghĩ cái gì, vợ cậu ta còn không phải là một cô chỉ có trình độ văn hóa tốt nghiệp cao trung thôi à, tùy tiện lôi một sinh viên năm nhất ra, bằng cấp đứa nào không cao hơn cô ta? Còn là học sinh tốt nghiệp cao trung thôn nhỏ nữa, đáng khích lệ chỗ nào? Mang đến một cổ oai phong tà khí cho sinh viên.
"
Vì Chu Trình Ninh với Từ Hương Quyên từng cùng nhau xuất hiện ở trường, cũng do có mấy nữ học sinh từng đối thoại với Từ Hương Quyên nữa, tóm lại là bây giờ Nhân Đại đều đang truyền mình thấy vợ chồng thần tiên.
Thầy Chu trợ giảng tốt nghiệp Hoa Đại của khoa tiếng Trung và vợ anh đã hot lên trong trường.
Đám học sinh nhắc mãi, thầy Diêm nghe được, lại bắt đầu nã pháo và công kích nhân thân người ta.
Hiện tại trong văn phòng tính cả thầy Diêm kia có tổng cộng 3 giáo viên, Tôn Trúc Lục là một trong số đó, chị ấy không đáp lời với thầy Diêm, lúc này tất nhiên cũng sẽ không nhắc lại, một người khác là giáo viên Ô, giáo viên Ô giống với chị vậy, không phải là người sẽ phản ứng thầy Diêm.
Trong khoảng thời gian ngắn chỉ thừa có mình thầy Diêm một mình ở đó lầm bầm hùng hùng hổ hổ, giống như chỉ cần có người ở đây là dược, có người chính là người nghe của hắn ta.
Thầy Diêm: "Gà mái bay lên đầu cành vẫn là gà mái thôi, thật cho rằng có thể biến thành phượng hoàng hả.
"
Mắng trong chốc lát, thầy Diêm khát nước, uống một ngụm trà giải khát.
"Thầy Diêm, vợ tôi không có bất kham như thầy nói vậy.
" Chu Trình Ninh lúc này vẫn là chờ thầy Diêm nói xong mới đi vào.
Lần này anh không trầm mặc như dĩ vãng, mà là nhắc ra một câu, sau đó lấy đồ rồi mới đi.
Giáo viên Ô không nhìn được nữa: "Thầy Diêm, về sau vẫn là đừng có nghị luận giáo viên khác trong văn phòng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, về sau nói như vậy người ta cũng xấu hổ.
"
Tôn Trúc Lục: "Thầy Diêm, hiện tại thầy Chu được giáo sư Thương coi trọng, mỗi ngày đều có mấy lần đi văn phòng giáo