Ngưu Ngưu đã nhìn ra mẹ do dự, khuôn mặt nhỏ lập tức uể oải, đã không muốn mẹ dự thi rồi, vẫn là nghĩ việc về nhà ăn táo đi.
Quả táo to trông thôi đã thấy rất ngọt.
Rổ thì các phụ huynh có thể mang đi mà cũng có thể lưu lại, nên dù Ngưu Ngưu không có cõng cặp sách cũng có thể lấy đồ ăn đổi được bỏ vào rổ mang về nhà.
Từ Hương Quyên cắn răng đáp ứng rồi.
Khuôn mặt béo nhỏ đang uể oải của Ngưu Ngưu biến mất hầu như không còn: "Mẹ lợi hại nhất, là đệ nhất trong lòng con.
"
Chu Trình Ninh: "Đừng tạo áp lực cho mẹ.
"
Ngưu Ngưu không biết là làm sao mà tạo áp lực cho mẹ, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đáp ứng.
Chu Trình Ninh là nghĩ dù cho có là đệ nhất trong lòng cũng không được, mẹ đã lấy hết can đảm đáp ứng tham gia trò chơi, nói cái gì cũng là sáo rỗng.
Hiện tại đầu óc Từ Hương Quyên đang khá trống rỗng, không cẩn thận nghe hai cha con nói chuyện.
Hôm nay mặc hai lớp áo, xem ra cái bên trong có thể đóng thùng, đỡ cho chờ lát nữa đu trên xà đơn bị lộ bụng.
Nếu đã đáp ứng nhóc con, Từ Hương Quyên liền dẫn theo Chu Trình Ninh xếp hàng, vận động làm nóng người.
Qua Qua với Ngưu Ngưu thì lại là nhìn ba mẹ, tuy các bé muốn gói quà, nhưng mà cũng không thể tạo áp lực quá lớn cho mẹ.
Hiện tại mẹ đều đang hít sâu, hình như rất là khẩn trương.
Hôm nay cũng không phải tất cả các bạn nhỏ đều có ba mẹ cùng nhau tới, hơn nữa cũng không phải tất cả ba mẹ tới nhà trẻ đều sẽ tham gia trò chơi lớn cuối cùng, như vậy cứ lọc ra, các ba mẹ tham gia cũng không nhiều, cho nên rất mau là có thể tới phiên Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh.
Quản Thiến không tham gia, cô ấy cũng không phải bà mẹ mềm lòng, mặc cho Trư Trư có quấy nhiễu kiểu gì cũng không chịu.
Ấn Nhạc là thật sự rất vui khi vợ làm ác nhân này, anh thấy cái trò chơi lớn này thật sự rất mệt, anh không muốn tham gia.
Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh khi đang xếp hàng chờ đã nghiên cứu kỹ nên làm gì ở các trạm kiểm soát để có thể tiết kiệm thời gian và như thế nào để thông qua càng mau.
Cửa thứ nhất là hai người ba chân, Chu Trình Ninh ôm lấy eo Từ Hương Quyên, rất mau liền tới trạm kiểm soát số hai.
Cửa thứ hai chính là qua cầu độc mộc, Từ Hương Quyên tương đối nhỏ xinh, tới chỗ khởi điểm cửa thứ hai, rất mau liền nửa ngồi xổm xuống cởi bỏ mảnh vải trên chân hai người họ, mảnh vải vừa được cởi xong, Chu Trình Ninh liền ngồi xổm xuống, Từ Hương Quyên nằm bò trên lưng anh.
Cầu độc mộc khá hẹp, muốn trực tiếp tiến lên còn không có khả năng.
Từ Hương Quyên không làm ảnh hưởng đến anh, không nói một lời nào, để anh chuyên tâm qua cầu độc mộc.
Bên cạnh có cặp cha mẹ ngã xuống cầu độc mộc, cầu không cao, mới đến cỡ mắt cá chân các ba mẹ thôi, không cần lo tẽ ngã quá đau.
Đang đi mà ngã giữa chừng, bắt đầu lại lần nữa từ cửa cầu độc mộc này là dược, Chu Trình Ninh khá ổn, không có chịu ảnh hưởng, thành công qua cầu độc mộc.
Sau cầu độc mộc chính là treo các mẹ.
Từ Hương Quyên dẫm lên ghế dựa đã chuẩn bị sẵn, đôi tay nắm lấy xà đơn, chờ cô nắm chắc rồi, các thầy cô liền lấy ghế dựa đi ngay.
Không kiên trì được mấy giây, tay Từ Hương Quyên đã bắt đầu lỏng, thật sự quá mệt, rõ ràng đã nhìn thấy các thầy cô lau xà đơn một lần sau khi các phụ huynh vượt ải rồi, vì sao còn trơn đến thế, có phải lòng bàn tay cô đổ mồ hôi không.
Chu Trình Ninh đang vượt ải nhỏ, cũng không nhìn vợ, chỉ sợ nhìn thấy bộ dáng của vợ hiện tại rồi lại lo lắng lên, các ải nhỏ tiếp đây đều cần phải ổn, không thể khẩn trương.
Chờ vượt qua được tất cả ải nhỏ, Chu Trình Ninh bay nhanh cầm lấy cái dùi gõ la, chạy đến dưới xà đơn.
Độ cao của xà đơn này cỡ chừng vợ giơ cao tay lại đứng lên một cái ghế dựa nữa, Chu Trình Ninh ôm chắc lấy chân vợ, Từ Hương Quyên nhìn thấy Chu Trình Ninh tới, hoàn toàn thoát lực, buông xà đơn ra, cả cánh tay đã như không thuộc về mình nữa.
Vợ đã buông xà đơn ra, Chu Trình Ninh điều chỉnh tư thế ôm lấy vợ, mang vợ đi gõ la.
Dùi gõ la đã ở trên tay Từ Hương Quyên, được bế đến điểm đích, cứ việc đã hết sức, nhưng vẫn là nỗ lực gõ la.
Được hạng nhất.
Từ Hương Quyên đều phải khóc rồi, các loại cảm xúc phức tạp đan cài bên nhau, cô thật đúng là khóc, ôm lấy bả vai Chu Trình Ninh, chôn mặt nơi cổ anh, giọng nói rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở: "Em đã chờ anh lâu lắm đó.
"
Chu Trình Ninh vội vàng dỗ dành: "Quyên, thật xin lỗi, lần sau anh chắc chắn sẽ không để em chờ lâu như vậy.
"
Cảm xúc hỏng mất chỉ có trong chốc lát thế thôi, Từ Hương Quyên dùng mua bàn tay dụi dụi mắt: "Thả em xuống đi, lãnh đồ rồi chúng ta liền đi thôi.
"
Trước công chúng mà bị ôm như vậy còn rất mất mặt, mất mặt nhất vẫn là cô thế mà lại khóc.
Chu Trình Ninh thả vợ xuống: "Quyên, có phả cánh tay đau lắm không? Chờ lát nữa để anh xoa bóp cho em.
"
Từ Hương Quyên nhìn thấy có cô giáo lấy gói quà tới đây: "Đau, em không xách đồ đâu, anh xách đi! ! Anh có đau không? Nếu anh đau thì bảo Qua Qua với Ngưu Ngưu xách là được, dù sao không nặng lắm.
"
Vợ vừa nói xong thì cô giáo liền tới đây, Chu Trình Ninh nhận lấy gói quà: "Anh không đau lắm.
"
Qua Qua với Ngưu Ngưu đuổi tới điểm đích, Ngưu Ngưu: "Mẹ, có phải mẹ khóc không?"
Qua Qua: "Ngưu Ngưu, treo em trên đó xem em có khóc hay không.
"
Ngưu Ngưu nghe chị nói như vậy, trầm mặc, cũng không có biểu cảm ấm ức, chỉ có khổ sở thôi, là nhóc hại mẹ khóc.
Từ Hương Quyên: "Mẹ không khóc, mẹ là cảm động, lấy được hạng nhất, mắt có hơi đỏ thôi.
Tuy treo trên đó cánh tay có hơi đau, nhưng mà lấy được hạng nhất là vui vẻ nhất, tụi con xem, trên tay ba có phải là phần thưởng cho hạng nhất không.
"
Ngưu Ngưu nghe thấy mẹ là lấy được hạng nhất mà cảm động, khôi phục tinh thần: "Mẹ lợi hại nhất.
"
Trước mặt hai đứa nhỏ, Từ Hương Quyên không trẻ con tí nào: "Được rồi, chúng ta đi về đi, tìm một quán cơm ăn cơm, hôm nay không nấu, đi ra ngoài ăn đồ ngon đi.
"
Rời khỏi nhà trẻ vẫn là đi cùng với cả nhà Quản Thiến, hai nhà cùng đi đến một quán ăn vặt, gọi một bàn đồ ăn vặt.
"Trư Trư, không được dùng tay cầm bánh bao, bánh bao nhỏ như vậy, dùng muỗng mà ăn.
" Thấy Trư Trư trực tiếp lấy tay bốc, Quản Thiến dạy dỗ một câu.
Trư Trư không nghe, vẫn cứ dùng tay bốc, sau đó nhét trong miệng ăn, lại sau đó, bỏng rồi.
Quản Thiến hiểu Trư Trư, biểu hiện này là không phải nóng bỏng nghiêm trọng, cô cũng ăn bánh bao nhỏ, cũng không nóng đến vậy, bèn hỏi xin chủ quán