!
"Ông cố!" Hai người bạn nhỏ tới nhà ông cố, xuông xe cái liền ngọt ngào mà gọi ông, chào hỏi ông cố xong lại chào bà cô với ông dượng.
Tống Bình An đi theo sau người bạn nhỏ phân biệt chào hỏi ông ngoại và ba mẹ, còn thuận tiện dỡ đồ trên xe đạp xuống.
Lúc bọn họ tới ông nội với cô và dượng đang ngồi thẳng ở bên ngoài nói chuyện.
Ông nội Chu nhìn thấy hai đứa chắt nội còn và cháu ngoại tới đây, bèn vội đứng dậy muốn đi lấy ghế dựa.
Bởi vì có cả nhà cháu nội và con gái tới đây, ông sợ không có chỗ ngồi, bàn thì quá nhỏ, nên trước đó đã mượn ghế dựa, băng ghế và cái bàn từ nhà ông bạn già với con sang.
Tống Vệ Lực thấy cha vợ muốn đứng dậy, ông vội vàng bảo cha vợ ngồi xuống, để ông lấy.
Có con rể lấy ghế dựa cho mình rồi, nhưng ông nội Chu vẫn là không ngồi xuống, ông trực tiếp lấy ra mấy tờ đại đoàn kết từ trong túi áo ra, hồi sáng dậy đã nhét trong túi rồi, muốn lì xì cho chắt với cháu ngoại.
Hai đứa bé nhỏ và một đứa bé lớn, mỗi đứa đều là một tờ đại đoàn kết.
Qua Qua không lấy, chạy đến sau lưng mẹ, "Ông cố, con không lấy, tiền ông giữ tự mua đồ ăn ngon ạ.
"
Ông nội Chu dứt khoát nhét cả phần tiền mừng tuổi cho Qua Qua vào trong tay Ngưu Ngưu còn chưa phản ứng kịp.
Tống Bình An thì thật lại nhận lấy tiền mừng tuổi ông ngoại cho cậu, ấn tính tình của ba mẹ cậu, trước khi đi chắc chắn sẽ