Từ Hương Quyên ngồi xếp bằng bên mép giường, thường thường duỗi tay đi đùa Ngưu Ngưu.
Chờ Ngưu Ngưu lại lớn chút, cô dùng len sợi làm món đồ chơi nhỏ cho Ngưu Ngưu bắt lấy, đỡ cho nhóc con không có đồ vật gì cầm trong tay lại khó chịu.
Hai cái tay thịt núc ních nhỏ của Ngưu Ngưu bắt lấy tay mẹ, cứ mãi không bắt lấy được, nhưng vẫn cứ làm không biết mệt.
Từ Hương Quyên tính để Ngưu Ngưu chơi mệt rồi trực tiếp ngủ đây, cho nên vẫn luôn bồi Ngưu Ngưu chơi.
Buổi tối Qua Qua về buồng trong trước, gọi một tiếng mẹ, sau đó bò lên giường đếm 7 phân tiền.
"Ba đâu rồi?" Mỗi tối con gái đều phải đếm 7 phân tiền trước lúc ngủ, Từ Hương Quyên đã quen rồi.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Chu Trình Ninh mới vừa cảm thấy bên ngoài gió lớn, đã kéo xe ba bánh vào trong góc rồi, bảo Qua Qua về buồng trong trước, chỉ là Qua Qua nhỏ người, đi đường chậm, cho nên Qua Qua chân trước vào buồng trong, sau lưng anh cũng đã đuổi kịp, "Quyên, anh ở đây.
"
Bên ngoài gió to vù vù rung động, cửa sổ trong nhà cũng phải đóng kỹ, cho nên anh dựng chắc xe ba bánh xong còn đi kiểm tra cửa sổ nữa.
Từ Hương Quyên tiếp tục đùa với Ngưu Ngưu, thuận tiện nói với Chu Trình Ninh, "Vào ổ chăn ngủ sớm một chút.
"
"Quyên, đây là của anh sao?"
Từ Hương Quyên quay đầu nhìn lại, "À, cái này à, anh không nói em cũng đã quên, là của anh, em để trong giường cho anh rồi đó.
"
Quần áo trong nhà đều cất trong tủ quần áo, cũng không biết mình là cái tâm lý gì nữa, một hai muốn đặt quần áo với khăn quàng cổ ở trong giường tại vị trí anh ngủ.
Lúc này Chu Trình Ninh cũng không cố kỵ con chưa ngủ, trực tiếp ôm lấy Từ Hương Quyên từ sau lưng.
"Quyên, em thật tốt, anh cho rằng em đã quên đan khăn quàng cho anh.
" Chu Trình Ninh còn hôn Từ Hương Quyên một cái.
Qua Qua nhìn thấy ba hôn mẹ, lập tức đi ra khỏi ổ chăn, bé cũng muốn ôm mẹ hôn mẹ.
Từ Hương Quyên bị một lớn một nhỏ vây quanh, thật sự dở khóc dở cười.
"Qua Qua không được học ba, mau mau về ổ chăn của mình ngủ đi.
"
"Vì sao không thể học ba?" Bởi vì ba chặn lại, Qua Qua không thể ôm lấy mẹ từ sau lưng, bèn dứt khoát nhảy vào trong lòng mẹ.
"Con muốn học ba đọc sách thì tốt, nhưng không thể học ba cái khác, như là bây giờ ngây ngốc, Qua Qua muốn trở nên ngây ngốc sao?"
"Không muốn.
" Qua Qua lắc đầu, thì ra ôm mẹ hôn mẹ là ngây ngốc, thế thì ba ngây ngốc.
Từ Hương Quyên: "Không muốn trở nên ngây ngốc liền đi ngủ, đứa bé thông minh đều ngủ rất sớm.
"
Lớn nhỏ đều không để người bớt lo.
Qua Qua chuẩn bị về ổ chăn ngủ, còn không quên nói với ba, "Ba, đừng ngây ngốc, buồn ngủ.
"
Từ Hương Quyên: "Nghe thấy chưa? Con gái cũng nói anh ngây ngốc, đi ngủ sớm một chút, em cất áo len với khăn quàng cổ trước đã.
"
Chu Trình Ninh: "Không phải Qua Qua nói, là Quyên nói, Quyên nói anh ngây ngốc.
"
"Đúng vậy, chính là em nói anh ngây ngốc, còn không đi ngủ à? Em đi lấy áo len với khăn quàng cổ.
" Từ Hương Quyên nói rồi muốn tránh khỏi ôm ấp của Chu Trình Ninh đi cất áo len và khăn quàng cổ.
Chu Trình Ninh: "Quyên, đừng lấy đi! Ngày mai anh có thể mặc cái áo len này chứ?"
Từ Hương Quyên: "Có thể mặc, đan cho tốt chính là cho anh mặc, đừng có quên mặc thêm áo trong, không thể mặc trực tiếp.
"
Áo len của ba bọn nhỏ, cô dùng len màu đen, khá là cứng, cái loại mềm mại thoải mái kia cô đều cho Qua Qua với Ngưu Ngưu rồi, nhưng dù cho mềm mại thoải mái, nhiều lắm cũng chỉ có vớ là có thể mặc trực tiếp, bên trong áo len đều phải mặc kèm một chiếc áo bông quần bông mới được.
"Anh thử trước xem.
" Chu Trình Ninh trực tiếp tròng áo len lên người, lớn nhỏ là thích hợp, mặc áo len vào, còn quàng cả khăn quàng cổ lên nữa.
Từ Hương Quyên không có đả kích tính tích cực đi thay quần áo của ông chồng nhà mình, mà thực sự cầu thị nói, "Người tinh thần đó, khăn quàng thì ngày mai anh đừng có đeo ra ngoài nha, giờ không có lạnh như vậy, chờ lúc lạnh lại đeo vào.
"
Cô rốt cuộc là có chút lịch duyệt cùng thẩm mỹ, màu sắc rực rỡ cũng chỉ có thể dùng trên người trẻ con, ba nó vẫn là dùng màu sắc thành thục thì tương đối tinh thần hơn.
Vừa khéo hiện tại trên đường đa số vẫn là đen xám lam, mặc như vậy cũng không quá bắt mắt.
"Ba đẹp!" Qua Qua vẫn luôn cảm thấy mẹ mình đẹp hơn mẹ nhà người ta, ba của mình cũng đẹp hơn ba người ta, thấy ba mặc vào thì rất cổ động mà khen ba một câu.
"Quyên, anh đẹp sao?"
Từ Hương Quyên nhìn thoáng qua liền vội đi quản Ngưu Ngưu, vừa rồi Ngưu Ngưu bị vắng vẻ, không mấy vui vẻ, đang gặm móng vuốt của nhóc đây, thấy mẹ tiếp tục nhìn mình, thì lại muốn chơi bắt tay với mẹ.
Về cái vấn đề ông chồng nhà mình có đẹp hay không, Từ Hương Quyên phối hợp mà nói một câu, "Đẹp lại tinh thần, được rồi, cởi áo len ra đi ngủ đi.
"
Từ Hương Quyên cảm thấy tinh thần đã là từ ca ngợi tốt nhất rồi, còn tốt hơn cả đẹp.
Lời khen của vợ Chu Trình Ninh nghe vào lỗ tai, ngăn không được mà tươi cười dào dạt, áo len được cởi ra rồi xếp gọn đặt ngay cạnh mình.
Nằm xuống cũng là mang theo cười.
Qua Qua đã tự mình cởi áo khoác và áo len nhỏ ra rồi chui vào trong chăn rồi, còn không quên nói với ba rằng bé cũng có quần áo mới.
Từ Hương Quyên nhìn ở trong mắt, không cười nhạo ba nó đại kinh tiểu quái vì một bộ quần áo mới, đứa bé 3 tuổi như Qua Qua có quần áo mới cũng chưa phản ứng lớn bằng anh.
Còn không phải vì ba nó chưa từng mặc qua vài bộ quần áo mới à.
Về sau trong nhà dư dả chút, cô liền không tự mình động thủ nữa, mà mua cho ba nó nhiều thêm vài bộ quần áo, 1 tuần đều không trùng lặp.
!
Chu Trình Ninh: "Quyên, quần áo của anh có nhăn hay không?"
"Không nhăn.
" Từ Hương Quyên vỗ vỗ áo len của ông chồng nhà mình, bên trong mặc hai cái áo, sẽ không bị đông lạnh.
Ánh mắt cô vẫn là không tồi, bộ quần áo này mặc trên người chồng cô đích xác là ngay ngắn có hình, 28 tuổi mà giống cậu chàng 20 tuổi vậy.
Qua Qua còn buồn ngủ, bé bị mẹ mặc quần áo xong xuôi cho liền ngồi ở trên giường, không biết vì sao ba mẹ còn muốn đứng bên mép giường nói chuyện.
Ngưu Ngưu cũng tỉnh rồi, đang giãy chân ngắn nhỏ vào huơ cái tay thịt núc ních như hằng ngày.
Từ Hương Quyên đã mặc quần áo xong xuôi cho Ngưu Ngưu, nhóc con làm ầm ĩ kiểu gì cũng sẽ không bị lạnh.
Người một nhà đều được cô an bài tốt, cô đi nấu cơm, bảo ba nó bồi Ngưu Ngưu, lúc này Ngưu Ngưu không khóc, chỉ cần có người ở bên người bé để có thể phân tán lực chú ý là được.
Qua Qua cùng đi ra ngoài với mẹ, rửa mặt đánh răng ăn sáng đây nè.
Vợ với con gái đều đi ra ngoài rồi, Chu Trình Ninh bắt đầu nói chuyện với con trai, "Ngưu Ngưu, mẹ đan áo len cho ba, mẹ nói tinh thần đó nha, có phải Ngưu Ngưu cũng cảm thấy ba tinh thần đúng không?"
Ngưu Ngưu a hai tiếng, Chu Trình Ninh xem như Ngưu Ngưu đang nói tinh thần.
Hôm nay anh lên trường, các đồng nghiệp chắc chắn phải hâm mộ anh có vợ đan áo len cho mặc.
Nhiệm vụ chủ yếu buổi sáng là bồi Ngưu Ngưu, cho nên Chu Trình Ninh vẫn luôn bồi Ngưu Ngưu nói chuyện, Ngưu Ngưu chỉ là ngẫu nhiên kêu lên 2 tiếng, anh liền cảm thấy là Ngưu Ngưu đang đáp lại anh.
Nghe thấy tiếng bước chân bước vào gian ngoài của vợ, Chu Trình Ninh mới ngừng nói chuyện với Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu căn bản là nghe không hiểu ba đang nói cái gì, thấy mẹ rốt cuộc tới rồi, hai cánh tay nhỏ bé huơ đến càng cần mẫn, muốn mẹ bế.
Từ Hương Quyên lại đây một là gọi ba nó đi ăn cơm, hai là bế Ngưu Ngưu, bế cái nắm nhỏ ấm áp Ngưu Ngưu lên về lại phòng bếp, sữa bột cô pha cho Ngưu Ngưu cũng đã pha xong.
Sung sướng mà ăn xong một bữa sáng, Chu Trình Ninh đạp lên ba bánh đi làm.
Sáng nay Từ Hương