Bé con buồn ngủ ghê gớm, Từ Hương Quyên không nói chuyện với ba nó nữa, trước hết để con nó rửa mặt đã.
Qua Qua rửa mặt xong bò lên giường ngủ, quần áo mới ngày mai con bé muốn mặc đã đặt bên cạnh gối đầu, là con bé sớm đã tự mình để đó, sáng mai tỉnh lại có thể trực tiếp mặc vào quần áo mới.
Chu Trình Ninh còn đứng đằng sau Từ Hương Quyên không nhúc nhích, Từ Hương Quyên thấy Qua Qua đích xác muốn ngủ mới xoay người nói chuyện với anh, "Anh cũng lên giường ngủ nhanh lên."
Chu Trình Ninh: "Chờ lát nữa anh lên giường liền."
"Không được, em xem anh lên giường ngủ lại đi, anh cũng tắm rửa xong rồi, có thể trực tiếp đi ngủ." Cô không có cho Chu Trình Ninh lăn lộn cho qua đâu.
Không nghi ngờ ông chồng nhà mình sẽ đi theo cô đến nhà ba mẹ, sau đó ngây ngốc chờ cô ở cửa chút nào.
"Quyên, em không cần xen vào anh, giờ anh ngủ liền, em nhanh nhanh đi thôi, đi sớm về sớm." Chu Trình Ninh cởi áo bông, đuổi người.
"Ngày thường không phải lên giường rồi mới cởi áo bông sao? Sao hôm nay chưa lên giường đã liền muốn cởi rồi?" Mùa đông lạnh, nhà bọn họ dù là người lớn hay trẻ nhỏ, quần với áo đều đặt bên mép giường, nếu hai người một đầu, người ngủ bên trong sẽ đặt quần áo ở bên trong nhất, người ngủ bên ngoài lại sẽ để quần áo ở bên ngoài nhất, như vậy sáng rời giường có thể trực tiếp mặc vào.
Từ Hương Quyên không muốn chế nhạo, diễn trò còn không làm đủ bộ được, Qua Qua còn biết diễn hơn cả ba nó.
Chu Trình Ninh đành phải ấn theo lời vợ nói vào ổ chăn trước, chờ lát nữa chờ vợ đi rồi anh lại đi ra ngoài.
Thấy Chu Trình Ninh nằm yên rồi, Từ Hương Quyên không yên tâm, bò lên giường tiến đến bên tai anh nói 1 câu, "Ấm ổ chăn cho em, em về muốn trực tiếp ngủ cái ấm sẵn."
Thật ra thì hôm nay không quá lạnh, trong nhà nồi lạnh bếp lạnh không có đun nước sôi, chỉ có nước trong phích nước nóng hôm qua đun, rót vào túi chườm nóng cũng không cảm giác ra được nhiệt độ nước.
Đêm nay Ngưu Ngưu với Qua Qua cũng còn chưa đến trình độ cần túi chườm nóng, nhưng luôn không thể để ông chồng nhà mình không có việc gì để làm, vừa không có việc gì liền muốn ra cửa được.
Chu Trình Ninh vừa nghe cái này, bèn nghỉ đi tâm tư đi theo vợ, chuyên tâm làm đồ làm ấm ổ chăn.
Xác định ông chồng nhà mình sẽ không gây ra chuyện xấu gì nữa, Từ Hương Quyên đi nhà ba mẹ.
...
"Quyên, chị thấy tính tình em thật là thay đổi không ít." Cả gia đình tán gẫu xong, hai chị em ở trong phòng chuyện trò riêng.
Cháu ngoại trai đang ngủ, Từ Hương Quyên bảo chị không cần ngồi bên mép giường nói chuyện phiếm với cô, hai người dọn băng ghế đi vào trong góc phòng tán gẫu.
Phòng của hai chị em hai người không lớn không nhỏ, ngồi trong góc nhẹ giọng tán gẫu so ra tốt hơn ngồi bên mép giường tán gẫu một chút, chí ít thì không có ảnh hưởng lớn với đứa nhỏ ngủ bên trong.
Hôm nay nhóc con thoăn thoắt ngược xuôi cả ngày, tối đến ngủ đến độ rất say.
Trải qua nhiều như vậy, nào có thể bất biến chứ, Từ Hương Quyên vẫn là vờ tò mò hỏi chị gái, "Nào có thay đổi bao nhiêu?"
Từ Hương Lan không có cách để hình dung ra lập tức, "Không biết......!Đại khái giống một người mẹ?"
Nghĩ đến cô em nhà mình, ấn tượng của chị chính là tính tình gấp, bênh vực người mình, nhanh nhẹn dứt khoát, giờ sao cứ cảm thấy mang theo ôn nhu nhỉ?
Chẳng lẽ vẫn là bị em rể ảnh hưởng?
Có khả năng, rốt cuộc gần đèn thì rạng gần mực thì đen, em rể làm tính tình của em gái đều sắp không còn.
Từ Hương Quyên bất đắc dĩ, "Chị à chị nói gì vậy? Em không giống một người mẹ chỗ nào?"
Từ Hương Lan: "Nói không quá chuẩn xác, là em ôn nhu không ít, chị em không quen."
Từ Hương Quyên: "Em ôn nhu còn không tốt? Đỡ cho cả ngày nói chuyện y như tranh cãi vậy, nghe mà phiền."
"Có phải do em rể không? Nói thật, lúc trước em gả cho em rể đó, trừ bỏ mẹ chúng ta ra, chị với mấy anh trai đều rất tán thành."
Có thể không tán thành sao? Từ nhỏ mấy anh chị đều nói, em gái ấy là phải tìm một anh không biết giận mới có thể gia trạch an bình, cũng không thể gả cho một anh tính tình gấp.
Hai đứa tính tình gấp còn không làm cho nóc nhà ném đi à?
Từ Hương Quyên: "Khi đó trong mắt mẹ chỉ có tiền, em muốn chính mình vừa lòng, em lại không phải con nít, mới không để mẹ quản đâu."
Từ Hương Lan thở dài, "Chị thấy em chính là đứa con nít, con nít mới mặc kệ người khác nghĩ thế nào."
Từ Hương Quyên: "Chị, cuộc sống là tự mình sống, lại không phải người khác sống thay chị, mẹ chúng ta chính là ánh mắt không tốt, còn hên là 4 anh chị em chúng ta đều không kết hôn với đối tượng mẹ chọn."
Anh rể là đối tượng tự chị gái tìm, thanh niên trí thức xuống nông thôn, lúc ấy chị muốn ở bên nhau với anh rể còn chịu không ít lực cản, chị không phải tính tình bạo như cô vậy, áp lực tâm lý lớn hơn lúc cô kết hôn nhiều.
Từ Hương Lan buồn cười, "Ai bảo mẹ sinh ra một đống xương cứng."
Từ Hương Quyên: "Đúng vậy, một đống xương cứng, đứa nào cũng không giống mẹ...!Chị, cuộc sống chị thế nào?"
Từ Hương Lan: "Khá tốt, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, anh rể em biết thương người, mẹ chồng cũng dễ nói chuyện, năm nay cụ ông trong nhà sinh bệnh nằm viện mới không lại đây."
Từ Hương Quyên: "Hy vọng ông có thể nhanh nhóng khỏi bệnh."
Từ Hương Lan: "Chỉ mong, người trong nhà bận tới bận lui, vẫn là anh rể em bảo chị về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, ngồi xe về 2-3 ngày, chờ ở nhà 2-3 ngày, trở về lại 2-3 ngày, trên đường chậm trễ thời gian lắm...!Thật đúng là muốn ở lại nhà ta lâu mấy ngày ghê."
Từ Hương Quyên: "Tết không quá được mấy ngày, trong nhà lại phải quạnh quẽ."
Từ Hương Lan: "Nhân lúc náo nhiệt mà náo nhiệt cho đã."
"Náo nhiệt gì chứ, ăn tết không phải nấu ăn, sau đó ăn...!Chị, chị cầm này."
Thấy em gái lấy bao lì xì ra, Từ Hương Lan lập tức đẩy về, "Làm gì đó!"
"Cho cháu ngoại trai tiền mừng tuổi, chị không phải cho Qua Qua với Ngưu Ngưu nhà em à, em cho cháu ngoại trai cái bao lì xì thì thế nào hả?"
Hôm nay không chỉ mẹ mình, chị dâu với chị gái đều đơn độc mà cho bọn nhỏ của cô bao lì xì mừng tuổi, hai đứa đều nhỏ, đều không cần qua tay bọn nó, trực tiếp rơi vào trong túi cô người làm mẹ này luôn.
Mấy đứa cháu ngoại cháu nội cô đằng nào cũng phải cho, cho đứa nhỏ lại không yên tâm, sợ tụi nó đi mua pháo đốt nhỏ, cô trực