Người phụ nữ nhận canh, trước hết cho đứa con lớn nhất uống, canh vẫn nóng, không phỏng miệng, lão đại uống thật lâu, lão nhị với lão tam chỉ là đưa mắt trông mong nhìn, cũng không ồn ào muốn uống.
Chờ ba đứa bé uống xong, Từ Hương Quyên cũng xào xong bún khô, múc vào trong chén gốm người phụ nữ mang đến.
Thật ra thì người muốn đậu đũa và cải bắp cũng không nhiều lắm, cho nên cô cũng cho nhiều chút, tuy hai dạng rau dưa nhiều, nhưng sẽ không đoạt nổi bật của bún khô, chén gốm to sắp chứa đầy một chén.
Chén gốm to đựng bún khô cho lão đại bưng, người phụ nữ lại bưng nửa chén canh cà chua còn thừa, người một nhà trở về "thính phòng" ngồi.
Xào một phần xong tạm thời không có ai tới mua, Từ Hương Quyên ngồi xuống uống nước.
Tuy không khát, nhưng trời nóng như này, cô còn phải đối mặt với chảo nồi bốc hơi nóng, phải bù nước kịp thời mới được.
Hôm nay Ngưu Ngưu xao động, bị ông ngoại bế, đang không ngừng ư ư kêu với mẹ, còn duỗi tay muốn mẹ bế.
Từ Hương Quyên không vui bế đâu, bèn để Chu Trình Ninh đi bế con, Ngưu Ngưu miễn cưỡng cho phép ba bế nhóc, cái tay ú nù nhỏ bé vỗ bả vai dày rộng của ba, muốn ba dẫn nhóc đi sân bãi.
Hiện tại, sân đặt đầy băng ghế nhỏ, người chưa đủ, Qua Qua với Miêu Miêu, còn có ông bà nội Miêu Miêu, ở bên nhau, miệng đang không ngừng động, đại khái là lại đang khen mẹ.
Chu Trình Ninh dẫn Ngưu Ngưu đến gần, Ngưu Ngưu muốn ngồi lên băng ghế, anh cũng thỏa mãn nhóc, đặt cậu nhóc lên băng ghế nhỏ ngồi.
Chu Trình Ninh thường thường nhìn khắp chung quanh, nếu có người đi sang bên này thì lập tức bế Ngưu Ngưu về.
Chính Ngưu Ngưu vẫn là thấy rất mới lạ, rất vui vẻ, được ba đỡ cho ngồi trên băng ghế nhỏ, cảm giác giống với mọi người vậy.
Tiểu Ngưu Ngưu ngồi còn muốn ú ớ vài tiếng, giống như muốn nói cho các bạn nhỏ khác, bé cũng ngồi băng ghế giống như bọn họ vậy.
Chu Trình Ninh không để Ngưu Ngưu cao hứng quá lâu, bế Ngưu Ngưu trở về, Ngưu Ngưu không thuận theo, ồn ào bướng bỉnh với ba.
Từ Hương Quyên thấy Ngưu Ngưu lộn xộn, "Anh dọn cái băng ghế ngồi ở ngoài vòng, Ngưu Ngưu muốn ngồi thì để nó ngồi trong chốc lát vậy.
"
Chu Trình Ninh không muốn trông con, "Quyên, anh còn muốn hỗ trợ cho em.
"
Từ Hương Quyên: "Trông Ngưu Ngưu chính là hỗ trợ em đó, anh đi đi, chỗ này còn có ba mẹ, anh ở vòng ngoài cùng tìm chỗ ngồi đi, đừng có chen vào trong, Ngưu Ngưu cũng chỉ đồ cái mới mẻ thôi.
"
Ngưu Ngưu đang cố sức ồn ào bướng bỉnh, Chu Trình Ninh đành phải xách theo băng ghế đi đến vòng ngoài cùng.
Băng ghế vẫn là cho Ngưu Ngưu ngồi, anh ngồi xổm đằng sau đỡ nhóc con.
Một cái nắm nhỏ như vậy đã có tính tình lớn đến thế, Chu Trình Ninh cũng không biết về sau tính tình Ngưu Ngưu phải lớn thành cái dạng gì.
Qua Qua tuy nói nhiều tí, còn luôn sặc ba hoài, nhưng tính tình không lớn, nếu tính tình đứa em trai Ngưu Ngưu này vẫn luôn rất lớn, có phải sau khi lớn lên sẽ còn phát giận với mẹ, với ba, với chị hay không.
Chỉ không lâu thế thôi, Chu Trình Ninh đã bắt đầu nghĩ về vấn đề giáo dục Ngưu Ngưu.
"Ba, sao ba ngồi xổm ở đây vậy? Bên cạnh có băng ghế nè.
" Qua Qua với Miêu Miêu chạy ra, Qua Qua nhìn chính ba với em trai mình, khó tránh khỏi hỏi một câu.
Chu Trình Ninh: "Băng ghế bên cạnh không phải của nhà chúng ta, Ngưu Ngưu muốn ngồi đây xem kịch, ba liền bế em lại đây.
"
Ngưu Ngưu ngồi trên băng ghế thấy là chị gái, liền quơ quơ cái chân núc ních, ư ư ú ú nói chuyện với chị.
"À, Ngưu Ngưu ngoan ngoãn ngồi yên nha, chị đi tìm mẹ nói chuyện.
" Qua Qua nói như vậy, Ngưu Ngưu thế mà còn ừ ừ.
Hai nhóc con có khả năng nghe không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng lại phi thường thần kỳ mà câu thông.
Qua Qua nói thì đi tìm mẹ, Ngưu Ngưu tiếp tục ngồi.
Lúc Qua Qua tới sạp, vừa lúc có người khách thứ 3 ngày hôm nay tới, Từ Hương Quyên bày sẵn nguyên liệu nấu ăn, "Qua Qua, lấy cái băng ghế nhỏ cho ba con ngồi, mẹ làm việc.
"
Ngồi xổm lâu như vậy, dù cho không thiếu máu, nhưng đứng dậy vẫn sẽ tê chân choáng váng đầu.
Người khách thứ 3 muốn bánh trứng, Từ Hương Quyên rất mau đã làm xong, Ngô Thải Phượng giúp đỡ căng túi giấy lấy tiền.
Khách còn không nhiều lắm, hiện tại không có bận như vậy, hai mẹ con vẫn ứng phó được.
Từ Căn Sinh tạm thời nhận việc múc canh, hiện tại còn chưa có người khách thứ 2 nào tới mua bún khô xào, ông trông nguyên liệu nấu ăn còn xem như thanh nhàn.
"Ba, mẹ bảo ba ngồi.
" Qua Qua dọn băng ghế nhỏ lại đây, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì đi chơi với Miêu Miêu ngay.
Chu Trình Ninh rốt cuộc không ngồi bao lâu, thấy bên chỗ vợ càng ngày càng bận, bèn qua đó hỗ trợ.
Ngưu Ngưu bị cho vào vải bố to bị rách mà Từ Hương Quyên chuyên môn chuẩn bị cho Ngưu Ngưu trước lúc xuất phát, vải được trải ở cạnh ông ngoại, cho Ngưu Ngưu một cái băng ghế nhỏ để tự mình ngồi trên vải chơi.
Hiệu quả khi có băng ghế nhỏ là giống nhau, tuy Ngưu Ngưu không ngồi lên băng ghế nhỏ được, nhưng túm lấy băng ghế xa xa nhìn về phía sân khấu với nhóc mà nói thì cũng được.
Ngưu Ngưu chơi một mình, Từ Căn Sinh nhìn chằm chằm nguyên liệu nấu ăn, đồng thời còn phải nhìn chằm chằm Ngưu Ngưu, đỡ cho nhóc con bị té ngã va chạm.
Mới đầu người mua bún khô vẫn là số ít, rốt cuộc mọi người là muốn bánh trứng còn có trứng gà lót nền, có mang thức ăn mặn, bún khô muốn trứng còn phải thêm tiền riêng, quá đắt.
Nhưng có mấy người chờ bánh trứng, thấy người phía trước đang đợi bún khô, phát hiện bún khô thế mà lại đủ lượng đến vậy, hơn nữa thoạt nhìn không kém, còn tặng canh, có mấy người liền lâm thời về nhà lấy chén.
Mấy ngày nay xem kịch, mọi người không bận bịu đến vậy, việc ngoài ruộng không nhiều lắm, người nhẹ nhàng, xem kịch giải trí, tự nhiên nguyện ý tiêu tiền.
"Có thể lưu ra một phần cho tôi không? Tối xem kịch xong tôi tính mang về nhà, vợ tôi sắp sinh, giờ đang ở vùi đầu ở nhà, tôi muốn mang cho cô ấy một phần, thêm trứng với cải bắp.
" Mới vừa xào xong bún khô múc cho khách, khách trực tiếp ăn luôn, lúc ăn còn không quên đặt trước một phần.
Người khách này mang theo ca tráng men, Ngô Thải Phượng múc cho 1 gáo canh, thấy anh ta trực tiếp ăn luôn, nhìn cũng không có tay nhận canh, dứt khoát cầm trước giúp anh ta, "Giữ phần cho cậu, nhưng nhớ kỹ tới lấy đó, bằng không bọn tôi dọn sạp rồi không ai làm cho cậu đâu.
"
"Khi nào các bác dọn sạp?"
Ngô Thải Phượng, "Cái này không xác định, bán được gần hết là có thể đi rồi, nhưng sẽ chờ đến khi hát tuồng kết thúc, rốt cuộc trẻ con chơi khắp nơi, diễn xướng xong mới có thể về.
"
"Rồi, tôi chờ lúc sắp hát xong là lại đây, nếu không vội thì xào sẵn giúp tôi, tôi lại đây lấy.
"
"Được thôi, cậu bưng canh cho chắc, đừng để vãi, tuy không thu tiền, nhưng ngon lắm, vừa nãy còn có người chuyên lại đây xin canh, tôi nhớ kỹ mặt, mua bún khô xào rồi mới cho non nửa gáo, không có mua thì đừng xin.
"
Anh chàng đình chỉ ăn bún khô xào, nhận lấy canh cà chua trứng gà ừng ực một hớp lớn, "Canh ngon thật, cũng lưu lại 1 gáo cho tôi, vợ tôi không chừng không có khẩu vị ăn bún khô xào, nhưng canh chắc chắn là thích.
"
Hiện tại Từ Hương Quyên đã không nói gì, lời để mẹ cô nói, mẹ cô không nói nhận thức người cả thôn, nhưng hơn phân nửa cái thôn thì đều quen biết, ngày thường cũng yêu nói chuyện, chờ hôm qua thích ứng rồi, hôm nay có thể quen với việc này cực tốt.
Chu Trình Ninh trở về liền tiếp tục phụ trách báo giá lấy tiền, hình như vợ nấu ăn đều chẳng thế nào thích nói chuyện, anh có thể hiểu rõ vì sao lại không nói lời nào, ở một bên tận tâm tận lực làm trợ thủ, chờ vợ không bận bịu quá, sẽ lau mồ hôi cho vợ.
Lúc lau mồ hôi, Từ Hương Quyên tự giác xoay mặt sang phía Chu Trình Ninh, chờ anh lau mồ hôi xong, cô tiếp tục việc trên tay.
Bún khô xào bởi vì số lượng lớn, nên thậm chí còn bán tốt hơn bánh trứng.
Một cái bánh trứng rốt cuộc không quá giống cơm canh đứng đắn, lượng trông cũng không thể chứa đầy một chén như bún khô xào vậy, nên đa phần mọi người đều nguyện ý tới mua bún khô.
Đêm nay còn bận bịu hơn cả tối qua, bởi vì bún khô xào không nhanh bằng bánh trứng, chờ bún khô xào bán hết rồi không bán nữa, sạp mới nhẹ nhàng xuống.
Ngô Thải Phượng thật đúng là kiến thức rồi, "Quyên, sao con biết bún khô xào có thể bán tốt như vậy? Chuẩn bị 1 chậu lớn như vậy còn bán hết sạch.
"
Từ Hương Quyên giải thích, "Bún khô xào có thể làm cơm ăn, ăn no, dù cho bán không ra, giữ lại cũng không dễ bị hư.
"
Cô mặc cho Chu Trình Ninh bóp cánh tay cho cô, thật ra thì sáng dậy cánh tay vẫn đau nhức, hôm nay xào đến bây giờ đều sắp mất đi tri giác.
Xi tiểu cho Ngưu Ngưu vẫn là Chu Trình Ninh đi, xào bún khô cả đêm, Từ Hương Quyên mệt hơn cả tối qua, không có sức ôm con.
Dọn sạp về nhà, cô tuy rằng có hơi mệt, nhưng vẫn kiên trì đun nước ấm lau mình như cũ.
"Quyên, anh thấy em xào bún khô, anh đều biết rồi, bắt đầu từ ngày mai để anh xào đi.
" Chu Trình Ninh mới