Mới đầu mục tiêu của Từ Hương Quyên không phải rất minh xác, chỉ là chọn đồ dùng cho mấy ngày nay, đến cuối cùng mới đến quầy triển lãm đồng hồ.
"Quyên, cái đồng hồ này đẹp.
" Chu Trình Ninh chỉ vào một chiếc đồng hồ kiểu nữ nhỏ xinh nói.
Đồng hồ nhỏ nhắn, thích hợp đeo trên cổ tay mảnh khảnh của vợ.
"Quá tú khí, không hợp với anh.
" Từ Hương Quyên tiếp tục chọn.
"Quyên, sao lại mua cho anh? Không cần mua cho anh, em mua cho chính mình là được rồi, anh không cần.
" Chu Trình Ninh vội vàng nói không cần.
Anh thật sự không cần đồng hồ, trong nhà có chung, trường học cũng có chung, anh biết giờ.
Từ Hương Quyên phảng phất như không nghe thấy, tiếp tục nhìn đồng hồ.
Chu Trình Ninh: "Quyên.
"
Từ Hương Quyên: "Anh đừng gọi em, quà sinh nhật anh em đã tính chọn cho anh chiếc đồng hồ, chính anh xem xem thích cái nào?"
"Quyên, đồng hồ quá đắt, đừng dùng tiền của em mua.
" Chu Trình Ninh xáp đến bên tai Từ Hương Quyên nói, một hai trăm đó.
Từ Hương Quyên: "Không phải tiền của em, là tiền của nhà chúng ta, em đại biểu chính mình tặng đồng hồ cho tiên sinh của em, còn đại biểu Qua Qua và Ngưu Ngưu tặng đồng hồ cho ba.
"
"Quyên, em mua đi, anh đi phụ cận xem xem.
" Anh thật sự không có cách nào nhìn thẳng cảnh vợ trả tiền mua đồng hồ.
Từ Hương Quyên nhìn mà thở dài, mua đồng hồ cho ông chồng nhà mình, trộm mua tặng cho anh, anh không biết giá cả sẽ rất vui sướng, nhưng cô chính là muốn để anh biết giá, không cần không phóng khoáng đến vậy.
Cũng không thể nói không phóng khoáng, hiện tại có ai không tiết kiệm chứ? Mà tiết kiệm và không phóng khoáng vẫn là có khác nhau, mấu chốt là cái vị trong nhà cô đây chỉ hào phóng với cô, đối với chính mình vẫn là keo kiệt bủn xỉn.
Vừa nãy mua đồng hồ, cho rằng là cô mua cho chính mình, còn có thể nói chiếc nào đẹp, tới phiên chính anh, còn chưa nhìn đồng hồ đã một bộ biểu tình như bị cắt thịt.
Không hỏi ý kiến A Ninh, cô vẫn là rất tin tưởng thẩm mỹ của mình, chọn tới chọn lui, từ Hương Quyên chọn một chiếc tính tiền, 120 tệ.
Hôm nay chi ra tuyệt bút, mừng sinh nhật 30 tuổi cho A Ninh.
Từ Hương Quyên lấy rồi thì đi tìm Chu Trình Ninh đang làm tượng điêu khắc ở cách đó không xa.
"Lấy đồng hồ rồi, đưa tay ra, trực tiếp đeo lên tay anh thử xem xem.
" Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh duỗi tay lại đây.
Chu Trình Ninh không tình nguyện mà đưa tay qua.
Đẩy tay áo lên trên, Từ Hương Quyên đeo đồng hồ cho Chu Trình Ninh, "Em đã nhờ người ta chỉnh sẵn thời gian cho rồi, hiện tại có thể trực tiếp coi giờ, đã 11 giờ 32 phút, chúng ta đi ăn cơm trưa nào.
"
Chu Trình Ninh tuy đau lòng, nhưng không thể không thừa nhận, đeo đồng hồ lên rồi anh cảm thấy mình không quá bình thường, giá cả vẫn là đừng hỏi, "Quyên, em đừng nói với anh rằng bao nhiêu tiền một chiếc.
"
"Ừ, không nói cho anh là 120 tệ một chiếc.
"
Thấy mặt ông chồng nhà mình lập tức uể oải, Từ Hương Quyên an ủi: "Không sao hết, tiền còn có thể kiếm nữa, sang năm kiếm nhiều tiền hơn, đến lúc đó đổi một chiếc tốt hơn.
"
"Quyên, chiếc này đã rất tốt rồi, không cần đổi nữa.
" Lại mua chiếc nữa anh phải đau lòng đến không thở nổi mất.
Quá đắt.
Từ Hương Quyên: "Ừ, đúng rồi A Ninh, tối nay anh cho Qua Qua một mao tiền.
"
Chu Trình Ninh nghi hoặc: "Quyên, vì sao phải cho Qua Qua một mao tiền, không phải đã cho Qua Qua 2 mao tiền rồi sao?"
Từ Hương Quyên: "Anh có một mao tiền hay không đây?"
"Quyên em không có sao?" Ngày thường tiền của Qua Qua không phải đều là vợ cho sao?
"Em có! Em đã cho Qua Qua hai mao tiền rồi hả?" Từ Hương Quyên trông như nghĩ không ra.
Chu trình Ninh nhắc nhở: "Quyên, sao em quên rồi, sáng nay có cho Qua Qua 2 mao tiền, không tin chiều về hỏi Qua Qua! Về sau cho Qua Qua tiền rồi không thể quên rồi lại cho lần nữa, về sau Qua Qua sẽ biết lừa người lớn.
"
Từ Hương Quyên: "Không nghiêm trọng vậy chứ.
"
Quả nhiên, cô không nghĩ lại còn đỡ, vừa nghĩ lại liền nhớ tới trước nay Qua Qua còn chưa từng lấy được tiền từ chỗ ba.
Chu Trình Ninh không phải nói chuyện giật gân, "Có, rất nghiêm trọng, Quyên sao em lại mơ mơ màng màng vậy, về sau đưa tiền cho Qua Qua liền nói một tiếng với anh, đỡ cho em lại quên rồi cho lần nữa.
"
Từ Hương Quyên: "Rồi, về sau em sẽ nói với anh một tiếng! ! "
Vợ đáp ứng rồi, trên mặt Chu Trình Ninh mới có biểu tình như vậy là được rồi.
Cơm trưa nay Từ Hương Quyên cố ý tìm một tiệm ăn lâu đời khá nhiều khách để ăn cơm.
Bọn họ đạp xe đạp, hôm nay cũng không có việc gì, cũng không sốt ruột, có thể chờ từ từ.
Ánh mắt Chu Trình Ninh vẫn luôn dừng trên cổ tay của anh, đồng hồ càng nhìn càng vừa lòng, càng nhìn càng thấy đẹp.
Bên trong còn chưa có chỗ trống, hai vợ chồng chờ ở bên ngoài, Từ Hương Quyên liền tâm sự với Chu Trình Ninh, "A Ninh, không có tiền thì chắc chắn phải tiết kiệm, nhưng có tiền rồi chúng ta cũng phải đi tiêu tiền.
"
Chu Trình Ninh tán đồng: "Ừ, Quyên, anh rõ mà, tiền anh tích cóp có tiêu đi ra ngoài.
"
Từ Hương Quyên cứ cảm thấy hai người không cùng một kênh: "Em không phải muốn biểu đạt cái ý này, em vẫn luôn nói với anh, cho anh tiền, chính anh mua cho mình đi, đừng có tiêu trên người em mãi.
"
Chu Trình Ninh: "Quyên, chính anh không có gì muốn mua hết, anh tồn tiền chính là muốn rằng nếu có ngày muốn mua gì cho em, anh có thể lấy tiền ra, nói mua liền mua.
"
Từ Hương Quyên: "Ừ, A Ninh, em không có cách nào thay đổi quan niệm của anh, anh cũng không có cách nào thay đổi của em, em nói mua cho anh liền mua cho anh, anh cũng đừng ngại đắt.
"
Chu Trình Ninh còn muốn nói gì, nhưng đến bên miệng vẫn là không thể nói ra.
Chờ có chỗ để vào rồi, Từ Hương Quyên nhìn thực đơn, gọi móng heo kho tương, tôm hấp dầu, cải trắng xào chay*, hai chén cơm.
*: mấy món này mình thấy không đặc sắc lắm.
Móng heo nhìn hình khá giống kho tàu, còn tôm! ! mình thấy nhiều mỡ, sợ mấy bạn nhìn hình rồi ngấy nên sẽ không đăng hình nhé.
Cô đã ăn ở rạp chiếu phim rồi, giờ còn chưa đói bụng, chờ lát nữa cơm lên cũng chỉ có thể ăn nửa chén, có thể chia cho A Ninh nửa chén nữa.
Chu Trình Ninh âm thầm phun tào: "Quyên, chỗ này đắt quá, cộng lại thế mà là 17 tệ.
"
Anh biết thịt đắt, nhưng món thịt mà đắt đến loại trình độ này, anh vẫn là lần đầu tiên thấy.
Từ Hương Quyên: "Nếm thử hương vị, ăn ngon thì chính là tiền nào của nấy.
"
Chu Trình Ninh chột dạ, ăn bữa tiệc lớn ngon như vầy, "Nếu chúng ta bị Qua Qua phát hiện thì liệu! ! "
Từ Hương Quyên: "Sao Qua Qua có thể phát hiện được, lần sau lấy ảnh thì dẫn theo Qua Qua và Ngưu Ngưu đi, chúng ta chụp tấm ảnh gia đình, nếu chỗ này ăn ngon, dẫn Qua Qua với Ngưu Ngưu cùng tới ăn luôn.
"
ảnh gia đình cô quên đâu, tiền sẽ kiếm về được, ăn xài phung phí hai ba lần không sao cả.
Chu Trình Ninh: "Liệu dẫn theo Qua Qua với Ngưu Ngưu có tốt hay không? Chúng ta còn muốn xem điện ảnh đâu.
"
Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu xem điện ảnh không cần vé, Qua Qua cũng có thể an tĩnh ngồi xem, nếu Ngưu Ngưu ồn, em liền dẫn Ngưu Ngưu ra ngoài.
"
Chu Trình Ninh: "Vậy được rồi, Quyên, thật ra thì anh lo Ngưu Ngưu làm ồn, vì Ngưu Ngưu còn nhỏ, chắc chắn sẽ ồn ào, ảnh hưởng đến người khác thì không hay.
"
Anh chỉ muốn xem điện ảnh hai người với vợ, có con trẻ thì đều biến vị rồi.
Thật giống như chuyên dẫn con ra chơi vậy.
Từ Hương Quyên: "Ừ, Ngưu Ngưu đích xác sẽ ồn ào, xem điện ảnh nói không chừng sẽ cười ra tiếng, đến lúc đó để em xem có thể khống chế được thằng bé không, nếu không thì em liền dẫn con ra ngoài.
"
Điện ảnh cô cũng chẳng xem vào, có thể bế Ngưu Ngưu ra ngoài giải sầu.
Ôm mệt rồi thì dắt Ngưu Ngưu, để Ngưu Ngưu tự mình đi, dù sao Ngưu Ngưu cũng biết đi rồi.
"Được thôi.
" Chu Trình Ninh miễn cưỡng đáp ứng rồi.
Tuy không thể ở riêng hai người với vợ, nhưng người một nhà cũng rất có ý nghĩa.
Đồ ăn đều lên rồi, móng heo có tổng cộng 2 cái, thịt móng heo được kho rất mềm nát, dùng đũa cũng có thể gắp ra được da thịt, không phí sức.
Hương vị thịt rất không tồi, đưa cơm.
Từ Hương Quyên gắp mấy miếng thịt móng heo vào trong chén cho Chu Trình Ninh đang bóc tôm, Chu Trình Ninh bóc sẵn một con tôm cho cô.
Từ Hương Quyên: "Tuy là hơi đắt chút, nhưng hương vị là không lời nào để chê.
"
"Ừ, ngon, sắp so được với Quyên một phen, Quyên, dấm đây này.
" Chu Trình Ninh ăn hết thịt móng heo trong chén trước, rồi tiếp tục bóc tôm.
Từ Hương Quyên: "Tay nghề em nào tốt đến vậy, người ta có bí phương tổ truyền, em chỉ tùy tiện nấu thôi.
"
Chu Trình Ninh: "Quyên, tay nghề em rất tốt, đừng tự coi nhẹ mình, tùy tiện nấu thôi cũng không kém được với bí phương tổ truyền của người ta.
"
Từ Hương Quyên: "Bớt đi, chuyên tâm ăn cơm, đừng để người ta nghe thấy được.
"
Chu Trình Ninh: "Ừ, phải ăn sạch, tốn rất nhiều tiền đâu.
"
Cuối cùng, Chu Trình Ninh trực tiếp giơ tay gặm sạch sẽ móng heo rồi mới nỡ rời đi.
!
Trên đường về nhà, hai vợ chồng còn thuận tiện đi thăm ông nội, nói chuyện với ông một lát rồi mới rời đi.
Chu Trình Ninh: "Quyên, chờ lát nữa đi đón Qua Qua với Ngưu Ngưu đó, em đừng biểu hiện quá khẩn trương, không thể để tụi nó biết được trưa nay chúng ta đi ăn món ngon.
"
Từ Hương Quyên: "Anh mới đừng biểu hiện quá khẩn trương, y như có tật giật mình ấy, ngày thường hai ta trộm ăn mảnh sau lưng con còn ít sao?"
Chu Trình Ninh: "Đúng vậy, không ít, Quyên, chúng ta có cần thay áo khoác không, đỡ cho lúc bế Ngưu Ngưu bị Ngưu Ngưu ngửi được.
"
Hiện tại Qua Qua đã không cần người lớn bế, chính bé có thể nhảy nhót, chủ yếu là Ngưu Ngưu.
Đừng để đến lúc đó Ngưu Ngưu ngửi được mùi rồi a a ngao ngao, bị Qua Qua phát hiện dị thường.
Từ Hương Quyên cũng cảm thấy hôm nay ăn cơm có khả năng lưu lại mùi trên quần áo, "Được thôi, vậy thay áo khoác.
"
Thay quần áo xong rồi đi đón con, đến nhà ba mẹ, vẫn là Qua Qua đang trong sân phát hiện ba mẹ trước tiên, gọi ba mẹ, Ngưu Ngưu đại khái là nghe thấy tiếng chị, cũng gọi ba mẹ ở trong phòng kìa.
Từ Hương Quyên đi vào nhà, Ngưu Ngưu liền gọi mẹ, muốn mẹ bế.
Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu qua, bảo Chu Trình Ninh đưa một cân thịt mới cắt cho ba mẹ đưa vào trong bếp, nói một tiếng với ba mẹ rồi dẫn hai đứa nhỏ rời đi.
Giữa đường Chu Trình Ninh nhận lấy bế Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu nằm bò trên đầu vai ba nói chuyện với mẹ.
Qua Qua cũng muốn nói chuyện, chẳng qua bé là phun tào em trai, "Mẹ, hôm nay Ngưu Ngưu còn khóc, muốn tìm mẹ, con nói với Ngưu Ngưu là mẹ sẽ về, em còn khóc, khóc đến y như ba mẹ không cần em ấy vậy.
"
Từ Hương Quyên: "Vậy sao cuối cùng Ngưu Ngưu lại không khóc?"
Qua Qua: "Bà ngoại pha sữa bột cho Ngưu Ngưu uống, Ngưu Ngưu liền nín khóc, Ngưu Ngưu là em bé tham ăn.
"
"Đúng vậy, Ngưu Ngưu tham ăn.
"