Hai người khách ăn xong, lúc đi còn nói lần sau sẽ đến nữa.
Từ Hương Quyên biết, nếu không phải ở tại trấn Đức Tảo, lần sau lại đến này cũng không biết là khi nào.
Sau khi hai người khách đi rồi, trong tiệm không còn có khách mới nữa.
Toàn bộ tiệm cơm nhỏ trừ bỏ tiếng của Ngưu Ngưu ra, cơ hồ là phi thường an tĩnh.
Ngưu Ngưu: "Mẹ, đói."
"Mẹ nấu ăn cho Ngưu Ngưu đây."
Buổi chiều, chỉ có Ngưu Ngưu đói bụng thì Từ Hương Quyên mới có cơ hội mở bếp.
Hiện tại Ngưu Ngưu ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, một ngày ăn mấy bữa, nhóc sẽ kêu đói bụng, tất nhiên phải nấu cho nhóc ăn.
Ngô Thải Phượng muốn nói với con gái rằng không thì về nhà buôn bán cho rồi, nhưng nghĩ đến đã trả nửa năm tiền thuê, nên chỉ có thể từ bỏ.
Quả nhiên, nửa năm là con gái đã suy nghĩ cặn kẽ, may mà khi trước không thuê mấy năm, nếu thuê mấy năm còn phải đi đòi tiền thuê lại nữa kìa.
Buổi chiều Chu Trình Ninh về kịp trước lúc tiệm cơm nhỏ đóng cửa, thấy bộ dáng tiệm cơm nhỏ, chiều nay vẫn không có khách, bất giác anh nắm chặt cái ví trong tay, hôm nay về nhà anh muốn nói với vợ là đừng cho anh tiền tiêu vặt nữa.
"Qua Qua, trẻ con không thể cả ngày xụ mặt biết chưa?" Về đến nhà, Từ Hương Quyên là người đầu tiên giáo dục Qua Qua.
Qua Qua: "Mẹ, tiệm cơm nhỏ nhà chúng ta không có khách."
Bởi vì lúc ở nhà, đặc biệt là mấy ngày trước ăn tết nay, trong nhà bận bịu ghê gớm, khách rất nhiều, nên bé chính là rất không vui vì bộ dáng quạnh quẽ hiện tại của tiệm cơm nhỏ.
Bà ngoại từng nói, có khách mới có tiền, không có khách đương nhiên không có tiền.
Không có tiền thì bé với Ngưu Ngưu đều phải biến thành đứa trẻ nghèo.
Từ Hương Quyên: "Ai nói không có? Sáng nay có khách, trưa nay cũng có khách, Qua Qua con ở nhà trẻ nên không thấy được mà thôi, buổi chiều vốn dĩ là không có mấy người, có ai muốn chiều đến ăn cơm?"
Qua Qua: "Thật vậy chăng?"
Từ Hương Quyên: "Thật, không tin hỏi Ngưu Ngưu đi, Ngưu Ngưu, tiệm cơm nhỏ có khách đúng không."
"Có." Ngưu Ngưu trả lời.
Qua Qua lập tức lại vui vẻ lên, xem nhẹ Ngưu Ngưu hiện tại chỉ đang ở giai đoạn học nói chuyện, căn bản nghe không hiểu ý mẹ, "Mẹ, chờ tới ngày nghỉ là con có thể ở tiệm cơm nhỏ cả ngày, làm việc giúp mẹ."
Từ Hương Quyên: "Mẹ có thể có việc gì cần con làm chứ, không quấy rối là được, đánh răng rửa mặt đi ngủ nào."
"Ưm!"
Dỗ Qua Qua xong, Từ Hương Quyên cũng muốn đi ngủ.
Chu Trình Ninh: "Quyên, về sau em không cần cho anh tiền tiêu vặt nữa."
Từ Hương Quyên: "Vì sao không cần?"
Chu Trình Ninh trầm mặc.
"Sao lại đều tiêu cực như vậy chứ? Trong nhà còn có tiền, chẳng qua A Ninh, anh không cần tiền tiêu vặt thì em có thể suy xét, rốt cuộc có cho anh tiền, anh chỉ xài trên người em, không bằng không cho anh."
Chu Trình Ninh lập tức lời lẽ chính đáng nói, "Quyên, nếu nhà còn tiền, em vẫn là phải cho anh một chút, trên người đàn ông không thể không có tiền."
Từ Hương Quyên: "Trên người đàn ông không thể không có tiền, ừ, anh nói đúng."
Chu Trình Ninh cứ cảm thấy lời vợ nói có ẩn ý, nhưng vẫn kiên trì, "Quyên, đàn ông nên có tiền."
Bằng không thì làm sao mua quà cho vợ được.
Sau khi kết hôn, lúc không có tiền anh còn không thấy gì, rốt cuộc có ăn có ở, còn mơ đòi tiền gì chứ, nhưng có tiền rồi, anh liền cảm thấy có tiền thật sự rất tốt.
Có thể muốn mua gì liền mua đó......!Chí ít thì dù đắt hay rẻ, anh đều có thể biết phải tích cóp bao lâu là có thể mua được, trong lòng có chút chờ đợi.
Dù sao chính là muốn mua gì thì mua đó, cho nên đều chỉ là vấn đề thời gian.
Từ Hương Quyên cố ý nói, "Không phải vừa nãy anh nói không cần sao? Em cảm thấy có thể suy xét, cho anh 5 tệ, có thể mua đồ ăn ngon cho Qua Qua, có thể mua đồ chơi cho Ngưu Ngưu."
Chu Trình Ninh: "Quyên, không được, của anh chính là của anh, không thể cho Qua Qua với Ngưu Ngưu......!Chờ tụi nó lớn lên rồi, tụi nó sẽ tự mình kiếm tiền mua."
Từ Hương Quyên phải bị tức mà cười, "Nói mê sảng gì đó, chờ tụi nó lớn lên còn cần chút thời gian......!Nếu trong nhà thật sự không còn tiền em sẽ không cho anh tiêu vặt, sẽ nói với anh một tiếng."
Chu Trình Ninh: "Ừ, Quyên em nhất định phải nói với anh."
Từ Hương Quyên: "Nhất định sẽ nói với anh, anh cứ yên tâm đi."
...
"Quyên, có phải tiệm nhà em bị người cùng nghề chèn ép không?" Hôm nay Đinh Lệ lại đây ăn cơm trưa.
Chị ấy không có cách nào tới ăn mỗi ngày, nhưng nơi này cũng không đến mức tới giờ cơm còn không có ai a.
Giá có thể là có hơi đắt, nhưng đồ ăn cũng là rất ngon, hoàn toàn đáng giá nha.
Không có khách, chị ấy chỉ nghĩ đến người cùng nghề chèn ép.
Từ Hương Quyên cảm thấy sức tưởng tượng của chị Đinh quá phong phú: "Chị Đinh, chèn ép thì không đến mức, tiệm cơm nhà khác cũng như vậy, không có ai náo nhiệt, nhưng buổi sáng lúc ăn sáng vẫn là có người lại dây, trưa với tối thì hẳn là càng muốn nhà mình nấu hơn, để tiết kiệm chút tiền."
Đinh Lệ: "Đi ăn bữa ngon thì luôn có thể, chị cho rằng nhà bọn em sẽ có không ít người đâu, em chờ đó, để đến lúc đó chị tuyên truyền với đám đồng nghiệp chút, ngày thường chị đều là cùng ăn với các đồng nghiệp, trong nhà nấu cơm mang đi, trưa nay muốn ăn mảnh ở chỗ này, nên sáng nay liền lừa ông chồng nói trưa nay ăn với đồng nghiệp ở bên ngoài, không mang cơm, lại nói với các đồng nghiệp là hôm nay muốn cùng đi tiệm ăn với bọn nhỏ, bọn nhỏ ồn ào muốn ăn."
Sự thật đương nhiên là chị muốn ăn một mình ăn cho đã.
Có một hai đồng nghiệp cực dè sẻn, nếu thấy chị ăn như vậy không chừng lại nói sau lưng, chị không sợ nhàn ngôn toái ngữ, nhưng chị phiền á.
Không mang theo chồng với con là vì chồng chị ăn mạnh quá, bọn nhỏ lại quá ồn ào, chỉ muốn một mình an an tĩnh tĩnh mà ăn một bữa no nê thôi.
"Chị Đinh, vậy thì tốt quá." Từ Hương Quyên biết nhà chị Đinh tuy không cách nào bữa bữa đều tới ăn, nhưng mỗi lần lại đây đều sẽ ăn cái muốn ăn nhất, mà không phải cái rẻ nhất.
Đinh Lệ: "Thật đúng là không muốn nói với đồng nghiệp, sợ về sau mình trộm lại đây ăn bị phát hiện, chị nói với ông chồng chị, nhà bọn em đã mở tiệm ở bên này rồi, ảnh nói có thời gian thì cả nhà chị tới chỗ này ăn, chị nói chị không có thời gian gì."
Từ Hương Quyên: "Còn tốt là anh ấy chưa từng tới bên này, bằng không xấu hổ cỡ nào."
Đinh Lệ: "Lần sau chị lại dẫn ông lớn với hai đứa nhỏ qua đây, lẩu cay nhà bọn em qua một đoạn thời