Thời gian vốn là đầy đủ, bị lăn lộn như vậy, tựa như bây giờ vậy, phải vội vàng về trước giờ dạy buổi chiều, phải ăn cơm đến bay nhanh.
Buổi sáng chưa ăn thứ gì ở trung học trấn Hồng Sơn hết, sớm biết vậy đã đạp theo thầy Ngô một đoạn đường trước đã, mà không phải bởi vì đói bụng mà bảo thầy Ngô đi trước.
Trở lại trấn Đức Tảo, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đi tiệm cơm nhỏ Thành Hương, rốt cuộc bụng đói như vậy, anh ấy không muốn tùy tiện ăn thứ gì khó ăn mà đối phó cho qua.
Hôm nay, buổi sáng Chu Trình Ninh phải đi học, không bị phái đi, nên rất đồng tình việc thầy Lưu trải qua, "Cơm rất mau là xong rồi, chờ lát nữa tôi chờ thầy Lưu cậu cơm nước xong, lại cùng về trường với cậu.
"
Chu Trình Ninh nói xong không bao lâu, cơm đã bưng lại đây.
Lưu Lương Trĩ không nghĩ tới vào giờ này còn có thể ăn được cơm nóng, dạ dày lập tức thoải mái hơn không ít.
Lưu Lương Trĩ: "Thầy Chu, bữa cơm này bao nhiêu tiền.
"
Vừa nãy còn chưa kịp nhìn bảng đen, nghe thấy cơm đĩa liền trực tiếp gọi, tiền cũng chưa hỏi rõ ràng.
Trên đời này không có bữa trưa miễn phí đâu à, dù có là ăn trưa trong nhà, không phải cũng là tiêu tiền mua gạo với mì nấu nướng ra ư.
"Ba mao tiền.
" Lúc này Chu Trình Ninh lại không có nói muốn mời khách.
Anh có thể mời các thầy ăn một bữa cơm, nhưng không có hào phóng đến bữa bữa đều mời như vậy.
Lưu Lương Trĩ lục ra 3 mao tiền cho Chu Trình Ninh, phải nhanh chóng giải quyết bữa cơm này mà về trường.
Lấy được ba mao tiền, Chu Trình Ninh liền giao cho bên chỗ vợ.
Ăn xong một bữa cơm, Lưu Lương Trĩ quyết định ngày mai liền dẫn thầy Tôn với thầy Vương lại đây ăn cơm.
Không nên ngại đến tiệm cơm nhỏ nhà thầy Chu ăn cơm, mà nên đến nhà thầy Chu tiêu tiền, rốt cuộc ngon đến vậy mà, không ăn thật là nên hối hận.
Bởi vì trước đó thầy Chu mời khách, lúc ấy ăn xong rồi ngẫm lại vẫn là có chút xấu hổ, nên mấy anh thầy ăn ý quyết định trong một hai tháng sẽ không qua.
Một hai tháng nay bọn họ cũng không qua tiệm khác ăn, chỉ sợ không cẩn thận gặp phải thầy Chu, vậy thì rất xấu hổ.
Lúc này ngẫm lại, ấy là cực kỳ không cần thiết, ăn ngon thì phải lại đây ăn.
!
"Sao Ngưu Ngưu lại thích nhìn ảnh gia đình nhà ta vậy nhỉ?" Nhìn thấy nhóc Ngưu Ngưu mặc áo tay ngắn với quần đùi đứng trên giường ngắm ảnh gia đình treo trên vách tường, Chu Trình Ninh thở dài.
Từ Hương Quyên đang lau tóc, "Chờ anh không mỗi ngày đều ngắm ảnh kết hôn rồi lại nói Ngưu Ngưu đi.
"
"Ngưu Ngưu.
" Nghe thấy tiếng ba mẹ nói chuyện, Ngưu Ngưu lại chỉ vào chính mình trên ảnh chụp trên vách tường gọi Ngưu Ngưu.
Lúc vừa mới thấy được ảnh vẫn là từng bước từng bước mà gọi, mẹ, ba, chị gái.
Hiện tại trong mắt cũng chỉ có chính mình, Từ Hương Quyên cũng không biết thì ra Ngưu Ngưu còn "tự luyến" như vậy.
Chu Trình Ninh nhìn một cái như có, "Đúng vậy, là Ngưu Ngưu.
"
Từ Hương Quyên cũng vờ nhìn theo một cái, nói một câu y vậy.
Ba mẹ đều nhìn rồi, Ngưu Ngưu tiếp tục ngắm chính mình.
Đầu tháng 5 lấy ảnh gia đình về, giờ là tháng 6, từ lúc Ngưu Ngưu nhìn thấy ảnh gia đình treo trên tường, mỗi ngày đều phải vừa ngắm vừa sờ.
Sau đó Từ Hương Quyên dứt khoát nhân nhượng chiều cao của Ngưu Ngưu, treo ảnh gia đình thấp chút.
Treo thấp vậy, vậy thì không cần người lớn bế nhóc đi ngắm, tiết kiệm sức lực cho người lớn.
Đã vào tháng 6 rồi, mỗi ngày Ngưu Ngưu về buồng trong vẫn cứ muốn sờ sờ, nhìn nhìn ảnh, nếu không phải bởi vì ý nghĩa của ảnh gia đình tương đối quan trọng, Từ Hương Quyên đã đặc biệt mua khung ảnh bảo vệ, nghĩ đến ảnh gia đình chắc phải bị chính Ngưu Ngưu moi thủng mất.
Ngưu Ngưu nhìn thấy Ngưu Ngưu trên ảnh, luôn thích dùng ngón tay béo nhỏ moi vào cái.
Mặc kệ Ngưu Ngưu thế nào, so với ba nhóc đầu tháng 4 lấy ảnh kết hôn, đến bây giờ mỗi ngày đều phải lấy ra ngắm vài lần kia, mạnh hơn quá nhiều.
Hai cha con sao không học hỏi Qua Qua chút chứ, Qua Qua nhìn thấy ảnh, mới đầu rất thích, nhưng ngắm mấy ngày hết thấy mới mẻ rồi liền tự mình đi chơi.
Chu Trình Ninh: "Quyên, là lúc anh viết nhật ký thuận tiện nhìn, không phải đặc biệt đi nhìn.
"
Từ Hương Quyên: "Ờm.
"
Nghe vợ ờm một cái, Chu Trình Ninh cảm thấy phủ nhận không có chút chỗ tốt nào với mình, dứt khoát thừa nhận, "Quyên, anh đúng là đặc biệt đi nhìn, bởi vì em mặc váy cưới đẹp, đương nhiên, Quyên thế nào cũng đẹp, anh đều thích.
"
Lúc này Từ Hương Quyên mặc chiếc váy Chu Trình Ninh mua cho cô vào sinh nhật năm nay, tuy nói rõ sẽ không mặc ra ngoài, nhưng cô phát hiện làm váy ngủ cũng được.
Mặc kệ ông chồng nhà mình, Từ Hương Quyên tiếp tục lau tóc.
Đêm nay Ngưu Ngưu trông rất hưng phấn và sôi nổi, hơn 10 phút còn đứng ở đó, không biết còn tưởng là bị ba mẹ phạt úp mặt vô tường hối lỗi.
Chu Trình Ninh vốn muốn bế Ngưu Ngưu xuống giường, sau lại thay đổi chủ ý.
Chu Trình Ninh: "Quyên.
"
Từ Hương Quyên đang cúi đầu lau tóc, nghe thấy Chu Trình Ninh kêu cô, bèn bọc tóc lại trong khăn lông, ngẩng mặt lên: "Làm sao vậy?"
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hôn một cái.
Từ Hương Quyên đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên nghĩ đến Ngưu Ngưu đang trên giường kia kìa, chờ lát nữa không chừng lại hấp dẫn Ngưu Ngưu tới đây.
Nhưng mà nhéo thì vẫn phải nhéo, Từ Hương Quyên nhéo bên hông Chu Trình Ninh một phen.
Chút sức này của vợ còn chẳng có cảm giác rõ ràng bằng cào ngứa, Chu Trình Ninh thấy Ngưu Ngưu còn đang nhìn ảnh chụp, bèn ôm lấy vợ hôn.
Tim Từ Hương Quyên đều phải nhảy lên cổ họng, lại sợ động tĩnh lớn sẽ bị Ngưu Ngưu nhìn thấy.
Chu Trình Ninh vẫn luôn chú ý Ngưu Ngưu, thấy Ngưu Ngưu có xu thế xoay người thì lập tức buông vợ ra.
"Mẹ.
" Ngưu Ngưu xoay người gọi mẹ.
Chu Trình Ninh vờ như không có việc gì phát sinh, đi hỏi Ngưu Ngưu muốn làm gì.
Gọi mẹ nhưng lại gọi tới ba, Ngưu Ngưu cũng không có bao nhiêu ý kiến, muốn ba bế nhóc lên giường nhỏ.
Thì ra là việc nhỏ như vậy thôi, Chu Trình Ninh nhanh nhẹn mà bế Ngưu Ngưu vào giường nhỏ.
Từ Hương Quyên mím môi, quyết định tối nay phải giáo huấn ông chồng lá gan càng lúc càng lớn kia cho tốt mới được.
!
Từ Hương Quyên: "Về sau có còn dám không?"
Chu Trình Ninh: "Không dám.
"
"Có phải anh còn ấm ức hay không?" Từ Hương Quyên muốn giáo huấn ông chồng nhà mình có rất nhiều biện pháp.
Chỉ cần cô không muốn, ông chồng