Thư Tấn quay lại giường và dè dặt bế con lên. Lúc này Bé Đằng đã tỉnh lại, trông cái miệng nhỏ nhắn hình như đang đói.
Cô mỉm cười, đúng lúc cũng có sữa nên xuống giường kéo bình phong, sau đó vén vạt áo.
Khó lắm mới được gặp con nên Thư Tấn vẫn còn chìm đắm trong niềm vui sướng. Cô quan sát gương mặt nhỏ nhắn của con trai, sờ bàn tay nhỏ nhắn của nó, trong lòng quá xúc động nên có người vào phòng bệnh cũng không hề hay biết.
Đọc truyện tại đây.
Lúc Lâm Thế Tráng vòng qua bình phong, mới giật mình kinh ngạc phát hiện ra!
"Xin…. xin lỗi!"
Lâm Thế Tráng cũng vội vàng lùi lại phía sau bức bình phong, gương mặt đẹp trai thoáng ửng đỏ vì lúng túng.
Một lát sau, mãi đến khi Thư Tấn chỉnh lại quần áo xong, anh ta mới lại vòng qua bình phong, hít sâu một hơi và giải thích: “Anh xin lỗi về chuyện vừa rồi, anh không cố ý đâu!"
Thư Tấn mỉm cười. Cô quen biết với Lâm Thế Tráng từ nhỏ, sao lại không biết anh ta là người thế nào chứ?
Cô nhìn anh ta, ra dấu bằng ngôn ngữ ký hiệu: “Em nghe Niệm Niệm nói rồi, ngày hôm đó cũng may nhờ có anh, cám ơn anh!"
"Ngốc!" Lâm Thế Tráng khẽ cười: “Anh cũng chẳng giúp được gì. Nhưng Tấn Tấn, em đã từng suy nghĩ qua chưa? Chuyện chữa trị lại cổ họng của em đấy!"
Nhắc lại chuyện xưa, Thư Tấn có phần mờ mịt.
"Khi em còn bé vẫn có thể nói chuyện. Trong khoảng thời gian đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến em không thể nói chuyện được vậy?" Lâm Thế Tráng vẫn không hiểu.
Trước đây anh ta đi ra nước ngoài thăm ông nội, chỉ đi có một tháng, lúc về thì Thư Tấn đã biến thành người câm.
Tiết Á Tuệ nói cô bị sốt nhưng không kịp chữa trị nên dẫn đến hỏng dây thần kinh ngôn ngữ. Nhưng Lâm Thế Tráng từng kiểm tra cho cô, thấy các dây thần kinh não vẫn còn tốt, chưa bao giờ có bất kỳ dấu hiệu hoại tử nào!
Anh ta nhìn cô: “Bây giờ em đã sinh con, chắc em không hy vọng mình vĩnh viễn không có cách nào nói được, không thể trao đổi với con chứ?"
Thư Tấn ngẩn người, cô tạm thời chưa nghĩ tới vấn đề này!
Nếu cô có thể mở miệng nói chuyện, vậy có nghĩa là có thể công bố chân tướng Tiết Á Tuệ đích thân lên kế hoạch giết ba.
Vạch mặt kẻ thù, cô quả thật muốn làm như thế.
Nhưng nếu vạ lây cho mẹ ở viện an dưỡng thì phải làm thế nào?
Lại nhìn đứa trẻ được quấn trong tã lót. Có người mới làm mẹ nào mà không muốn nói chuyện trao đổi với con chứ?
Nhưng cô thật sự mâu thuẫn!
Một bên là mối thù lớn về chuyện ba bị oan, một bên là mẹ ở trong viện an dưỡng, rốt cuộc cô nên lựa chọn thế nào...
"Tấn Tấn, em đang lo lắng gì vậy? Em nói cho anh biết thì anh mới có thể giúp em được!" Lâm Thế Tráng cúi xuống cầm tay cô, ánh mắt an ủi và vẻ dịu dàng như nước: “Em hãy tin anh, được không?"
Thư Tấn còn chưa kịp có phản ứng, Lệ Chấn Nam với dáng vẻ cao lớn đã vòng qua bức bình phong, xuất hiện ở trước mặt hai người.
Trên gương mặt đẹp trai của anh đang cười, nụ cười dường như có thể khiến người ta chìm đắm trong đó.
Ánh mắt Lệ Chấn Nam lạnh lùng nhìn lướt qua hai người, dừng lại trên người Thư Tấn một lát rồi chợt chuyển sang Lâm Thế Tráng.
"Xem ra bác sỹ Lâm rất rảnh rỗi nhỉ!"
Là người từ nhỏ đã giao tiếp với xã hội của giới thượng lưu, có ai không lật mặt còn nhanh hơn lật sách, tát cả đều là diễn trò, cho nên Lâm Thế Tráng đã lấy lại bình tĩnh trong nháy mắt, nghiêng người nhìn Lệ Chấn Nam, trên mặt nho nhã lộ vẻ thâm sâu khó lường.
"Tôi đi kiểm tra phòng thuận tiện tới thăm Tấn Tấn và đứa trẻ một lát."
Lệ Chấn Nam lại cười lãnh đạm, chậm rãi đi tới: “Thế nào? Bây giờ bác sĩ chuyên khoa lồ ng ngực cũng bắt đầu tới kiểm tra phòng khoa phụ sản rồi sao?"
Lâm Thế Tráng nhíu mày, cố ý nói: “Tốt xấu gì thì trước đây Tấn Tấn cũng là vợ chưa cưới của tôi, sao tôi không thể sang đây thăm chứ? Chủ tịch Lệ."
"A!"
Lệ Chấn Nam cười chế nhạo, ánh mắt sắc bén trở nên lạnh lùng: “Bác sỹ Lâm cũng biết là trước đây thì cần gì phải nhớ mãi không quên như vậy chứ?"
"Bởi vì Thư Tấn là một cô gái tốt, đáng để làm người ta yêu!" Lâm Thế Tráng nói với hàm ý khác, có phần uy nghiêm lại cảnh cáo: “Nếu chủ tịch Lệ biết tình xưa đã qua, cần gì phải cố chấp với một vài người nào đó như vậy chứ?"
Lệ Chấn Nam nhướng mày, cũng tiếp lời: “Bác