Hàn Phương Lộ dừng ở cửa phòng tắm.
Cuộc trò chuyện bên trong nhẹ bẫng, giống như con rắn độc phun ra lời nói, nó sống động mà khoét sâu vào màng nhĩ của cô ta.
Thư Tấn đã biết về chuyện bị dị ứng trước đó, là do một tay Thư Kha gây ra, nhưng Hàn Phương Lộ không biết, cô ta vẫn thực sự nghĩ rằng do mình có thể chất đặc biệt nên mới vô tình mắc chứng dị ứng..
Trong nháy mắt, giống như có thứ gì đó bị phanh phui, cô nhìn Thư Tấn đang ở cạnh bên với vẻ mặt sững sờ, thực sự muốn xông vào và đối đầu trực tiếp với họ.
Thế nên, Hàn Phương Lộ không hề kìm chế, đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
Âm thanh lớn khiến hai người phụ nữ bên trong giật mình, vừa nhìn thấy Hàn Phương Lộ và Thư Tấn, mọi người xung quanh nhất thời im bặt, họ không màn tới việc phải rửa tay, cuống quýt bỏ đi.
Nhìn thấy bóng lưng hoảng sợ của bọn họ, Hàn Phương Lộ nhíu mày, sau đó nói: "Thư Tấn, chúng ta đều bị họ lập mưu rồi!"
Thư Tấn gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm ít biểu lộ cảm xúc, cũng không chút tức giận.
"Chúng ta đã làm sai cái gì chứ? Tại sao bọn họ hại chúng ta như thế này!" Hàn Phương Lộ không tin, một loại cảm giác đột nhiên bị ức hiếp, trong lòng nổi lên tức giận.
Thư Tấn nhẹ nhõm đưa tay ra vuốt nhẹ cánh tay cô, ý nói cô bớt nóng.
Cô ta nói: “Đôi khi em rất ngưỡng mộ chị, tính tình của chị thật tốt, lại rất lương thiện!”.
Hàn Phương Lộ vẫn cảm thấy ngột ngạt, không hiểu sao cô lại bị đồn là “có bệnh truyền nhiễm” và danh tiếng của cô gần như bị hủy hoại!
Thư Tấn nói bằng ngôn ngữ ký hiệu: “Chúng ta phải học cách tha thứ và biết tha thứ. Dù sao đi nữa chúng ta thực sự không có loại bệnh đó. Điều quan trọng nhất là chúng ta đều tốt mà, vì vậy đừng tức giận nữa!"
Hàn Phương Lộ thở dài: “Chị thật tốt bụng. Nể mặt chị, em sẽ bỏ qua lần này, nhưng nếu lần sau Thư Kha còn gây sự, em sẽ không để cô ta yên đâu!"
Cô không khỏi nở nụ cười, nụ cười nhàn nhạt, tựa như cầu vồng tan sau cơn mưa, lộng lẫy đến mức không thể dời mắt đi được.
Hàn Phương Lộ cũng cười nhẹ, hai người xử lý xong vết rượu đỏ trên áo sơ mi của Thư Tấn rồi mới trở về phòng riêng.
Căn phòng riêng rộng lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh vì sự xuất hiện của hai người.
Mọi thứ dường như không phát ra tiếng động gì.
Không phải ai đó đã nói rằng sợ nhất chính là sự ngưng động của thời gian sao.
Thư Tấn luôn có trí nhớ tốt, phần lớn những người có mặt ở đây đều là chị em có quan hệ thân thiết với Thư Kha, trong vòng luẩn quẩn này thân phận của cô, nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, tuy rằng cô rất ít khi tham dự vào nhưng những người này đối với cô đều rất quen thuộc.
Hàn Phương Lộ cùng hai người ngồi trên sô pha, sau đó vài người bên cạnh tiếp tục trò chuyện, có một người có quan hệ tương đối tốt với Thư Kha, chợt chú ý đến chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ta, nói: "Kha Kha đã đính hôn rồi à, sao lại đeo chiếc nhẫn như thế? "
"Cái này hả..." Thư Kha chậm rãi đưa tay lên, ngón tay mảnh khảnh, lắc lư trước mặt mọi người, viên kim cương to lớn vô cùng bắt mắt.
Tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
Thư Kha xém nói ra câu “là anh Chấn Nam”, nhưng vì Thư Tấn và Hàn Phương Lộ đều ở bên cạnh, cô ta đành dừng lại, và sau đó nói: “Trước đây có một anh chàng đã theo đuổi tôi, chiếc nhẫn này là ảnh tặng cho tôi đấy, mặc dù anh ấy không đề cập đến đính hôn, nhưng tặng một chiếc nhẫn kim cương thì còn có ý nghĩa gì ngoài chuyện này nữa chứ! "
"Tất nhiên! Một viên kim cương lớn như vậy, hơn nữa dựa vào độ tinh khiết cuả nó thì cũng biết là hàng đắt đỏ cỡ nào!"
"Kiểu dáng cũng do một một nhà thiết kế nổi tiếng làm!"
Thư Kha gật đầu lần nữa, cười giả lả: “Đương nhiên, đó là tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng người Ý Mecara!"
"Oa, nếu chỉ thuê nhà thiết kế cũng phải hơn mười một con số, cộng thêm viên kim cương này, chắc chắn có thể lên tới hàng trăm tỷ!"
Thư Kha thích cảm giác được người khác ghen tị, cô ta vui vẻ nhìn chiếc nhẫn trên tay, nhắm vào Thư Tấn đang ở phía đối diện, cô ta cố ý tăng âm lượng nói: “Em gái, nếu một người đàn ông thực sự yêu em, anh ấy sẽ sẵn sàng chi tiền cho em, phải không? "
Không đợi Thư Tấn phản ứng, những người khác đã đáp lại.
"Đương nhiên! Đến tiền cho bạn gái còn không chịu chi, thì nói gì tới yêu!"
“Vợ chồng cũng vậy, phải không?” Thư Kha lại nói.
Những người khác tiếp tục bồi theo.
Kẻ tung người hứng, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
“Em gái này, em rể tặng quà gì cho em chưa?” Thư Kha cố ý kéo dài giọng nói,