Ở ngoại thành, Thư Tấn cầm điện thoại di động ngồi ở trên sô pha hành lang đại sảnh, liên tục gọi hơn chục chiếc xe, giá cả lại tăng liên tục, nhưng không ai chịu nhận đơn hàng.
Một trận mưa bất chợt kéo đến, đây lại là ngoại thành, nếu trở về nội thành thì cần phải qua cầu vượt biển.
Cây cầu đã hư hỏng từ lâu, nếu thường xuyên mưa to sẽ làm cho xe cộ qua lại bị nhấn chìm, vì vậy, nên chẳng ai dám liều mình vì một chút tiền ít ỏi này.
Cách ga tàu điện ngầm gần nhất gần mấy cây số, nếu đi bộ đến đó thì vẫn có thể về thành phố.
Thư Tấn nhìn thời tiết ảm đạm bên ngoài và mưa gió bão bùng triền miên, không có dấu hiệu dừng lại, cô không khỏi nhíu mày.
Một người phục vụ từ câu lạc bộ bước đến gần cô và cười nói: "Bà Lệ, ngoài trời mưa lớn quá. Nếu bà định ở lại qua đêm, chúng tôi sẽ chuẩn bị phòng cho bà."
Ở lại qua đêm...
Hai từ Lệ Đằng lướt qua tâm trí Thư Tấn, cô vẫn còn một đứa trẻ ở nhà, hơn nữa nó vẫn chưa cai sữa, đứa bé không ăn bất kỳ loại sữa bột nào ngoại trừ sữa mẹ.
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng lắc đầu, gõ một dòng trên điện thoại: “Không làm phiền cô nữa, tôi muốn quay về."
Người phục vụ thấy hơi khó xử, vốn dĩ trong tình huống này và thân phận của Thư Tấn, câu lạc bộ nên sắp xếp xe đưa cô về, nhưng bên ngoài trời mưa quá lớn, thực sự sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.
Thư Tấn vừa nghĩ rằng còn có con trai đang đợi cô ở nhà, không chờ đợi được thêm giây phút nào nữa, cô cầm chiếc ô từ câu lạc bộ, đi bộ đến ga tàu điện ngầm gần nhất, nhất định phải trở về thành phố!
Gió bên ngoài quá mạnh khiến chiếc ô lắc lư không ngừng, bất ngờ cuộn lên, mưa rơi ào ào lên người, trong tích tắc, cô ướt hết cả người.
Đường ở ngoại thành không bằng phẳng lắm, trời mưa tầm nhìn mờ mịt, dưới chân đều là nước, không thể nào đi giày cao gót được, Thư Tấn cởi giày ra, cầm trên tay rồi đi chân đất.
Trên đường đi đến ga tàu điện ngầm, có một đoạn đường đất đang thi công lầy lội, gập ghềnh khó đi, cô đi chân trần dẫm lên, đá và những thứ khác làm xước lòng bàn chân, cô cau mày vì đau đớn.
Cuối cùng cũng đi qua đoạn đường này, rồi nhìn xuống chân mình đã thấy rất nhiều vết thương nông sâu khác nhau, chỗ sâu thì máu tươi đã chảy, hòa chung với nước mưa, vô cùng đau đớn.
Cắn răng đi được một lúc, chân cô đau đến mức phải dừng lại, mưa còn lớn hơn trước, chiếc ô không còn hữu dụng, lại bị gió mạnh thổi bay, Thư Tấn muốn giữ lại nhưng không kịp.
Vết thương ở chân quá đau, Thư Tấn không nhịn được nữa, lại lấy điện thoại di động ra định gọi xe lần nữa, nhưng khi lấy điện thoại di động ra thì thấy trên đó có cả chục cuộc gọi nhỡ, nhưng còn chưa kịp để xem là ai đang gọi tới, pin điện thoại cạn kiệt tự động tắt nguồn.
Cô giật mình, điện thoại còn rơi xuống đất.
Thật trùng hợp, điện thoại rơi vào một vũng nước nhỏ bên cạnh, Thư Tấn phải ngồi xổm xuống, đưa tay mò mẫm trong vũng nước bẩn.
Ngay khi vừa lấy điện thoại ra, còn chưa kịp thử xem có mở nguồn được không, một tiếng phanh xe gắt tai vang lên.
Cô hoảng sợ ngước mắt lên, trong cơn mưa gió bão bùng, cô nhìn không rõ thứ gì, mái tóc dài đã ướt đẫm nước mưa, khuôn mặt hơi tái nhợt, giống như một con nai nhỏ vừa bị thương đau đớn vừa lạc đường tội nghiệp, dịu dàng và đau khổ, yếu ớt đáng thương khiến người ta cảm thấy bất an.
Cửa xe bị đẩy ra, một bóng người cao lớn bước xuống xe, trên tay cầm một chiếc ô to màu đen.
Bóng lưng ngược sáng khiến Thư Tấn hơi mờ ảo không thể phân biệt được.
Một người đàn ông gọn gàng với dáng người cao lớn, cho đến khi tiến lại gần cô mới nhìn rõ, bàn tay to khỏe rắn chắc của người đàn ông cũng nắm lấy cánh tay gầy guộc của cô, dùng sức kéo cô từ trên mặt đất lên.
Chiếc ô đen lớn che chắn trên đầu cô, che đi cơn mưa xối xả.
Thư Tấn kinh ngạc nhìn Bùi Trạch Minh đang ở gần ngay trước mắt, còn chưa kịp bày ra vẻ mặt nghi hoặc, nghe thấy anh ta nói: "Lên xe trước đã!"
Vừa dứt lời, trước khi Thư Tấn kịp phản ứng, anh ta đã nắm lấy tay cô trước và nhét vào trong xe.
Bùi Trạch Minh thu chiếc ô lại, đồng thời