Buổi tiệc vẫn tiếp tục tiến hành, ánh đèn rực rỡ, vui vẻ ca múa, ăn uống linh đình, nhưng Thư Tấn không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương nơi đáy lòncâmkhiến lòng cô như tro tàn, vội vàng tránh khỏi tất cả mọi người, rời đi từ cửa sau của khách sạn.
Cửa sau nối với bãi đỗ xe dưới lòng đất, thỉnh thoảng có xe chạy ra từ bên trong, đìu hiu yên tĩnh, rất khó để đón xe.
Chỉ có một mình cô cô đơn lẻ bóng, trơ trọi một mình.
Đang muốn rời khỏi, thoáng nhìn thấy một bóng người xinh đẹp ở cách đó không xa, cô ta đi giày cao gót lộc cộc bước về phía mình.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Không có được sự cưng chiều của người đàn ông, chán nản như chó mất chủ vậy, thật đúng là đáng thương!”
Thư Kha khinh thường đến gần cô, dáng vẻ khinh thường lộ rõ trên khuôn mặt xinh đẹp, như cả người đều mang vẻ đắc ý.
Cảm giác bực bội lan tràn trong lòng Thư Tấn, cô siết chặt tay.
“Tao đã nói rồi, trong lòng anh Chấn Nam mãi mãi không thể nào có mày được.” Thư Kha lạnh lùng châm chọc, mang tư thế của người thắng cuộc.
Thư Tấn thầm hừ lạnh trong lòng, dù trong lòng Lệ Chấn Nam không có cô, cũng tuyệt đối không thể có Thư Kha.
“Sao? Không muốn nghe hả? Tao cũng chỉ đang nói thật thôi! Đừng tưởng mày có con rồi thì anh Chấn Nam có thể yêu mày, chỉ có một người phụ nữ không có bản lĩnh mới dựa vào đứa bé hàn gắn cảm tình thôi!”
Nghe vậy, Thư Tấn mất kiên nhẫn nhướng mày, lạnh lùng nhìn Thư Kha, nếu cô có thể nói chuyện chắc chắn sẽ không nể tình đáp lại một câu, vậy còn chị?
Một người phụ nữ hoàn toàn không có tư cách sinh con, muốn để người khác sinh hộ có tư cách gì nói người ta?!
Nhưng trời cao không công bằng, cứ phải khiến Thư Tấn trở thành một người câm.
Muốn nói cũng không thể nói thành lời.
“Đợi mà xem!” Thư Kha lạnh lùng ôm chặt lấy áo vest nam trên người, đó là áo khoác của Lệ Chấn Nam, cắt may vừa người, vô cùng xa xỉ.
Cũng như con người anh vậy.
Thư Kha khinh thường liếc nhìn cô: “Không bao lâu nữa, anh Chấn Nam sẽ đuổi mày ra khỏi cửa! Kết cục của mày muốn có bao nhiêu thê thảm sẽ có bấy nhiêu! Sống không bằng chết, đau đớn đến mức không muốn sống!”
Lời nói còn văng vảng bên tai, ánh mắt lạnh lùng của Thư Tấn nhìn chằm chằm cô ta, mang ý đề phòng.
Ánh mắt như một con mèo nhỏ hoàn toàn bị chọc giận đang nhìn con mồi khiến Thư Kha vô cùng khó chịu.
Thậm chí còn hơi sợ hãi!
Thư Kha giận dữ nghiến răng, tiến lên một bước nắm lấy tay Thư Tấn, dùng sức rất mạnh, móng tay nhọn đâm vào da thịt cô: “Đồ đê tiện! Ánh mắt của mày có ý gì? Sao? Không hài lòng hả?”
“Tao cho mày biết, anh Chấn Nam vốn dĩ là của tao! Tụi tao mới là một đôi trời sinh! Nếu không vì mày cản đường, tao và anh ấy sớm đã thành đôi thành cặp rồi!”
Thư Kha càng nói càng tức giận, ánh mắt lạnh lùng của Thư Tấn vẫn còn giống hệt như thế, khiến cô ta càng giận hơn, tàn nhẫn đẩy cô ra, còn chưa đợi Thư Tấn đứng vững đã tát vào mặt cô một cái.
Chát!
Tiếng bạt tai lanh lảnh vang vọng trong khu vực ít người.
Gò má Thư Tấn đau đớn, giơ tay lên che má trái bị tát của mình, bên tai còn vang lên tiếng chửi rửa của người phụ nữ.
“Mày biết điều một chút cho tao! Đừng quên người mẹ điên của mày còn đang ở trong tay tao đấy! Không muốn bà ta xảy ra chuyện thì ngoan ngoãn cho tao, đợi sinh đứa bé xong, xem tao trừng trị đồ đê tiện là mày thế nào!”
Bỏ lại một câu hăm dọa, Thư Kha giận dữ phất tay đi về phía bãi đỗ xe dưới hầm.
Thư Tấn đứng yên tại chỗ, gò má bị tát đau rát, nhưng nỗi đau này lại chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng hết…
Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy camera giám sát trong góc, một suy nghĩ hình thành nơi đáy lòng…
Cô xoay người muốn đi tới ven đường gọi một chiếc taxi, vừa đi được hai bước thì nghe thấy phía sau vang lên âm thanh gì đó, Thư Tấn xoay người, sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ!
Phía sau truyền đến một ánh sáng mạnh khiến người ta không thể nào mở mắt ra, xe vừa mở đèn pha vừa chạy về phía cô với tốc độ vô cùng nhanh…
Thư Tấn dùng tay che mắt theo bản