Tối đến Trác Cửu cho người đến mời Lục Hạo, không cần nghĩ anh cũng rõ về việc gì, Phương Đằng lần này quả không nói suông, Lục Hạo lại không có nhã hứng đến gặp..
Qua điện thoại chỉ nói rằng mình bận,chuyện lúc sáng anh không hứng thú nói thêm..
Trác Cửu biêt rõ tính tình của Lục Hạo, sự trầm tĩnh của anh càng khiến đối phương phải e dè.. Đứa con nuôi này không dễ dạy dỗ cũng không nên chạm vào,từ đầu ông đã thấy rõ chỉ có Bạch Thiển ngu ngốc nhiều lần gây sự khiến ông phải nhức đầu giải quyết...
Cúp điện thoại của Lục Hạo xong..
Trác Cửu tức giận nhìn vợ chồng Bạch Thiển..
- Cút về Thái Lan,khi nào có lệnh cỉa ba mới được quay lại.
Bạch Thiển không thể tin được..
- Ba.
- Im miệng, tối nay xuất phát.
Bạch Thiển muốn lên tiếng nhưng lúc này bị Trác Tư Sở kéo tay ngăn cảng..
Vội nói..
- Vâng,thưa ba.
Trác Tư Sở hiểu rõ lần này vợ chồng cô ta lỡ tay chạm vào người của Đằng Phương.Trác Cửu trước hết phải xoa dịu cơn giận của ông ta trước rồi mọi chuyện tính sao..Với Trác Tư Sở càng muốn Bạch Thiển ở Thái Lan càng lâu càng tốt.Vì khi ở đây cô ta không cảm nhận được đây là chồng mình.
Trong đêm trước khi Bạch Thiển bay sang Thái Lan..Ông ta vào phòng tìm Bạch Tư Vũ, cô vừa mới tắm ra,trên người mang hương thơm nhè nhẹ..
Thấy ông đứng trầm tư trong phòng mình, Bạch Tư Vũ hơi hốt hoảng..
Cô ra dấu..
- Ba, có chuyện gì sao..?
Bạch Thiển bước đến say mê nhìn cô,vuốt mái tóc vẫn còn ẩm ướt của Tư Vũ..
- Chút nữa ba và mẹ con phải bay sang Thái Lan có việc,lần này đi hơi lâu Con ở lại phải tự chăm sóc cho mình,biết không..?
Đôi môi khẽ mở hồng hào ẩm ướt, Tư Vũ mấp máy môi nhưng không thể phát ra âm thanh..
Ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay thành thục ra dấu..
- Ba mẹ giữ gìn sức khỏe nhé..
Bạch Thiển mỉm cười,không cầm lòng đặng,kéo cả cơ thể Tư Vũ vào lòng ôm lấy còn cúi đầu hôn lên bờ vai mãnh khãnh cùa cô,khiến cả người Tư Vũ run lên theo phản ứng đẩy ông ta ra..
Ánh mắt to tròn liền rưng rưng sợ hãi..
Sắc mặt Bạch Thiển âm trầm không vui,nhưng thấy cô sợ hãi nên không nổi giận..
Buồn bực thở dài..
- Con ngủ sớm đi..
Ông quay lưng, ánh mắt hiểm ác vẩy lên..
Thầm nghĩ rồi một ngày không xa khi ông giải quyết Trác Cửu..Ông sẽ nhanh chóng có được Bạch Tư Vũ..
Thời gian này ông phải nhẫn nhịn..
Lại rơi vào ngày cuối tuần, hôm nay Tư Vũ dậy khá sớm, cô lại một mình tìm một nơi yên ắng
để vẽ..Dường như mọi người ở Bạch Gia đều ngầm hiểu,chẳng ai dám đá động gì đến Tư Vũ..
Cứ để cô tự do làm điều mính thích ai cũng rõ tuy Bạch Thiển không nói ra nhưng trên dưới ai cũng biết cô chủ nhỏ này rất được ông chủ của bọn họ thương yêu..
Vì nghe thuộc hạ báo cáo,mấy lần trước theo đuôi Tư Vũ đều bị xảy ra chuyện, có lần Bạch Thiển còn tưởng Tư Vũ bị bắt cóc, huy động thuộc hạ tìm kiếm..
Đến khi Bạch Tư Vũ trở về hoàn toàn bình an,không sức mẻ dù là một cọng tóc..
Lần đó Trác Tư Sở biết tin,đã làm lớn chuyện với Bạch Thiển một lần..
Lần đi Thái Lan này để làm cho Trác Cửu nguôi giận,ông vẫn không quên cho người âm thầm bên cạnh Bạch Tư Vũ..
Chỉ là hôm nay Bạch Tư Vũ vừa ra khỏi nhà đang đứng chờ lên xe bus,thì đằng sau một chiếc xe lớn dừng lại cô chưa kịp la lên,chiếc khăn tẩm thuốc mê đã làm ngất lịm..
Hai tên thuộc hạ của Bạch Thiển thấy thế liền đuổi theo...
Đến gần núi thì chiếc xe của bên Bạch Thiển bị bao vây giữ ba chiếc xe màu đen..
Dĩ nhiên hai tên thuộc bạ của Bạch Thiển không tìm ra tung tích của Tư Vũ mà cũng rất nhanh bị đánh đến ngất xỉu...
Sự việc xảy ra trong tích tắc,mọi việc đều có sự sắp đặt một cách hoàn mỹ..
Liều thuốc mê tẩm vào khăn của Tư Vũ khá ít, vốn là cũng để cô hôn mê trong thời gian ngắn..
Lúc Tư Vũ mơ màng tỉnh dậy, cô vẫn chưa xác định được mình đang ở đâu..Một mảng mênh mông vẫn còn trong đầu...
Khi quen với ánh sáng, cô hé mắt nhìn xung quanh, cảm giác như cả ngưới được ai đó ôm lấy, đầu dường gác lên cánh tay mạnh mẽ của một ai..