Tại Biệt thự Bạch Gia..
Xe chạy vào cổng, vòng qua hồ nước lớn rồi mới ngừng ngay ngôi biệt thự sang trọng..
Từ ngoài cổng cho đến trong biệt thự, thuộc hạ Bạch Thiển nghiêm túc đứng canh gác.Sắc mặt ai cũng lạnh lẽo, vừa gặp Bạch Thiển xuống xe liền đi đến mở cửa.
Tiếng chào thay nhau vang lên, chỉ là Bạch Thiển dường như không quan tâm,đôi mắt tìm kiếm bóng dáng ai đó.
Bước chân cũng hơi vội...
- Ông chủ, hôm nay ông về sớm thế.
Lão quản gia vội vàng chạy từ trong nhà ra đón Bạch Thiển
Bạch Thiển gật đầu, sắc mặt còn chút mệt mỏi,day day trán.
- Tư Sở có ở nhà không?
Lão quản gia vội lắc đầu..
- Bà chủ ra khỏi nhà từ sớm.
Lúc này chờ tài xế mở cốp lấy một túi đồ to, Bạch Thiển đưa tay nhận lấy, vừa đi ông lại hỏi quản gia.
- Tiểu Vũ đang ở trên phòng sao..?
Lão quản gia như hiểu ra điều gì, nhưng ánh mắt che giấu rất nhanh..
- Vâng, thưa ông..
Bạch Thiển không hỏi thêm gì nữa, cứ thế đi thẳng lên cầu thang,nhưng không rẽ lối đi về phòng, lão quản gia thở dài xem như không thấy gì rồi quay đi làm tiếp việc của mình..
Mở cửa căn phòng ở cuối hành lang, cánh cửa vừa mở là hương thơm thiếu nữ nhẹ nhàng bay vào mũi..
Sắc mặt lạnh lẽo của Bạch Thiển trở nên hiền hòa, trên môi cũng nở nụ cười.
Ông ta đi vào tay cũng nhẹ nhàng khóa trái cửa..
Lúc này ngay cửa sổ, tấm rèm bay nhẹ nhàng một cô gái mặc chiếc đầm trắng dài qua gối,vóc dáng mảnh mai, mái tóc đen xõa phía sau càng tôn lên vẻ mong manh,khiến người khác yêu thương muốn che chở..
Nghe tiếng bước chân,cô quay mặt nhìn khi thấy Bạch Thiển,ánh mắt có vẻ ngưng trọng e sợ nhưng rồi thu về khá nhanh..
Khuôn mặt trắng nõn nà, từng đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, đôi mắt to tròn đượm buồn được hàng mi tô vẽ càng thêm ướt át, khuôn mặt trái xoan từng đường nét chỉ khiến đàn ông đắm chìm.
Khi cô quay mặt nhìn ông, mái tóc hơi xoăn xõa phủ đầu vai, cũng khiến cho xương quai xanh của cô
như ẩn như hiện. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính, rọi xuống khuôn mặt, tô điểm thêm cho ngũ quan xinh đẹp, tựa như viên ngọc không chút tỳ vết.
Thật lòng Bạch Thiển thường hay phải ngẫm nghĩ ông trời có lẽ quá ưu ái cho cô gái nhỏ này..
Bạch Thiển bước đến,ngồi vào chiếc ghế kế bên,ông đặt túi quà lên bàn, bàn tay không yên phận liền nắm lấy bàn tay non mềm trắng mịn của cô gái..
- Tiểu Vũ,ba có mua quà cho con, xem có thích hay không..?
Cúi đầu nhìn bàn tay mình nằm gọn trong tay Bạch Thiển,hai má Bạch Tư Vũ phiếm hồng, ngoan ngoãn gật đầu..
Cũng rất khéo léo rút tay ra khỏi tay ông,lấy chiếc đầm ông mới mua mà xem..
Rồi giơ tay ra hiệu như rất vừa lòng..
Bạch Thiển mỉm cười,cúi người hôn lên trán cô,vẫn không yên phận cầm chiếc đầm ướm thử lên người Tư Vũ..Bàn tay cũng vô tình đụng chạm trên cơ thể non mềm của con gái..
- Để ba xem nào...
Bạch Tư Vũ vội đứng lên,ánh mắt sợ hãi làm Bạch Thiển có chút đau lòng..
Bạch Tư Vũ dùng tay để trao đổi..
- Xin bố, mẹ sẽ giết con mất.
Bạch Thiển thở dài bước đến kéo tay cô,ôm vào lòng như vỗ về một đứa trẻ..
- Được rồi đừng sợ,con cứ nghe lời Bố chẳng ai dám chạm đến con cả.
Bạch Tư Vũ ngẩng đầu nhìn ông đầy ngây thơ và bất lực,khuôn mặt xinh đẹp gần kề,hương thơm thiếu nữ khiến Bạch Thiển khó lòng kiểm soát..