Sáng hôm sau, La Chí xuống lầu ngoài dự đoán đã gặp Bạch Tư Vũ ngồi ở sảnh lớn.
Cô mặc chiếc đầm tối màu tay dài, váy chữ a dài qua gối,mái tóc cột cao khoe ra khuôn mặt thanh thoát.
Cô ngồi đấy rất yên tĩnh,La Chí thắc mắc rõ ràng đêm qua Bạch Tư Vũ có ngủ không.Mà sáng đã ngồi đây đợi sẵn.
Nghe tiếng bước chân, Bạch Tư Vũ xoay người nhìn anh ta đi xuống.
La Chí là người lên tiếng trước.
- Cô muốn đến viếng Trác Cửu sao? Không cần đâu, trong thời gian đang diễn ra đám tang.Tôi sẽ đưa cô về nước trước,Cô đừng bướng nữa nghe lời anh Hạo đi.
Thời gian này rất thích hợp để đưa Bạch Tư Vũ về nước,vì các thế lực đang tranh giành quyền lực còn có cái chết của Trác Cửu không rõ nguyên nhân sẽ không ai đủ thời gian quan tâm đến sự có mặt của Bạch Tư Vũ hay không.
Chỉ tiếc là lúc này Bạch Tư Vũ không nghe vào bất cứ thứ gì cả.Cô một lòng chỉ muốn gặp Lục Hạo mà thôi.
Chỉ một đêm nay anh không trở về, lòng cô như lửa đốt.Trở về phòng chỉ biết cuộn thân mình, rồi lặng lẵng ôm chiếc gối anh hay nằm, ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài cho đến trời hừng đông.
Bạch Tư Vũ nhìn qua La Chí, đưa ra đề nghị.
- Tôi muốn đến Cục cảnh sát gặp Lục Hạo.Anh có thể đưa tôi đi không?
La Chí ngẩn người,thì ra cô vốn thức dậy từ sớm ngồi yên ắng ở đây vì muốn gặp anh Hạo.
Thì ra ẩn sâu bên vẻ ngoài mềm yếu kia lại vô cùng cố chấp và bướng bỉnh.
La Chí đau đầu nhíu mày.
- Cô đến đó chỉ vô ích, phía cảnh sát không cho chúng ta vào trong.
Dường như chẳng muốn làm khó La Chí tiếp tục, Bạch Tư Vũ lấy túi xách,nhàn nhạt nói.
- Tôi sẽ tự đi,có chờ bao lâu Tôi cũng sẽ chờ..
Nhìn thấy cô sãi bước chân đi ra cửa, La Chí vội vàng đi đến cảng bước chân của Bạch Tư Vũ.
- Cô không được đi, hôm nay Tôi sẽ đưa Cô về nước.Cô đi như vậy lỡ có chuyện gì,Tôi sẽ không biết nói sao với Anh Hạo.
Cánh tay chắc khỏe của anh ta giơ ra ngăn chặn Bạch Tư Vũ.
Khi hai người đang giằng co,bên ngoài tiếng xe nối đuôi nhau chạy vào tạo ra âm thanh rất lớn.
Bạch Tư Vũ nháy mắt khuôn mặt liền khởi sắc,cô đẩy tay La Chí vội chạy ra ngoài,miệng còn vui mừng.
- Lục Hạo..anh ấy về.
Chỉ là bước chân liền chựng lại, sắc mặt cũng tái đi, Lúc La Chí đuổi theo ra cửa khuôn mặt liền biến sắc.
Người đến không ai khác chính là Bạch Thiển, ông ta xuống xe lần này đến đây đưa rất nhiều thuộc hạ.
Bạch Tư Vũ vội lùi bước chân núp sau lưng La Chí.
Thuộc hạ La Chí đều trở nên thận trọng, như sẵn sàn chiến đấu.Chỉ bọn họ mới hiểu, ngay lúc Trác Cửu vừa
nằm xuống mọi thứ đã không còn như ban đầu, sóng gió bắt đầu nổi lên.
Đây lại là đất Thái, Lục Hạo sang đây mấy ngày cũng không đưa theo nhiều người.
La Chí căm phẫn nhìn Bạch Thiển từng bước đi vào, chỉ nói đơn giản cách đây mới hôm qua nếu một mình anh ta muốn thí mạng với bọn người này thế nào cũng không sao.
Nay lại mang bên vai trọng trách bảo vệ Bạch Tư Vũ, La Chí không ngờ Bạch Thiển lại tìm đến sớm như vậy.
Cũng không cần động não cũng rõ hắn đến đây là vì Bạch Tư Vũ.
La Chí có thể một chọi mười nhưng không đồng nghĩa vơi việc bảo vệ được Bạch Tư Vũ.
Bộ dáng thong thả,trên môi còn treo nụ cười đắc ý đâu nào giống gia quyến đang có tang tóc.Mà phải rồi cũng vốn chỉ là người dưng,mà nói đúng hơn hắn là số người nằm trong nghi vấn giết Trác Cửu rất cao.
Chỉ là hắn có bằng chứng ngoại phạm, chứng tỏa mình vô tội.Mà Trác Tư Sở chính là người minh oan cho chồng mình nên giờ đây hắn ung dung có mặt nơi này.
La Chí nhếch môi thâm ý nói.
- Nhị gia không phải giờ này ông nên ở tang lễ Chú Cửu hay sao.Sao lại rảnh rỗi xuất hiện ở đây thế?
Bạch Thiển dường như không hứng thú nói chuyện với La Chí.Ánh mắt ông ta từ lúc xuống xe cho đến bây giờ đều nhìn vào thân ảnh người con gái xinh đẹp đứng phía sau.
Phớt lờ La Chí,Bạch Thiển tiến thêm một bước,Bạch Tư Vũ vội lùi ra phía sau.
Ông ta nhẹ nhàng nhìn cô..
- Tiểu Vũ, ba đến đưa con đến dự đám tang ông Ngoại.
Bạch Tư Vũ lắc đầu sợ hãi,cô không ngu ngốc mà không hiểu, cục cảnh sát hiện giờ đang giữ chân Lục Hạo.
Bạch Thiển cố tình lựa chọn thời cơ muốn bắt cô về, bây giờ Trác Cửu mất rồi không còn ai có thể thao túng ông ta, một nữa gian sơn này xem như nằm gọn trong tay Bạch Thiển hết rồi.
Mắt thấy Bạch Tư Vũ sợ hãi bước chân ngày càng lùi vào trong, Bạch Thiển nheo mắt nguy hiểm,lạnh lẽo nói với La Chí.
- Tránh ra.