Bàn tay lụt lội từng thứ, từ kệ sách đến học tủ, vẫn kiên quyết trả lời A Nhất..
- Không được,đây là cơ hội,còn nữa lỡ như tôi xảy ra chuyện gì,anh nhớ không được tắt điện thoại..
- Tư Sở, Tư Sở..
Điện thoại vẫn kết nối nhưng Trác Tư Sở không trả lời anh ta nữa..
A Nhất quýnh quáng vẫn nhớ không tắt kết nối, chỉ biết đăm đăm nhìn đường con số đỏ nhảy ngày càng cao.
Bên này Trác Tư Sở quan sát chiếc két sắt, thử hết mật khẩu này đến mật khẩu khác vẫn không được,cô ta nản chí, bàn tay hơi run đến mức chảy cả mồ hôi.
Nhưng vẫn cố gắng thử từng con số có thể, bất giác nhớ đến ngày sinh của Bạch Tư Vũ, mắt Trác Tư Sở sáng lên, run run bấm lại từng số.
Cạch..
Két sắt thế mà mở ra được, khớp mật khẩu, niềm vui mừng xen lẫn đau lòng.
Không thể ngờ đến Bạch Thiển yêu sâu đậm Bạch Tư Vũ đến như thế.Cả két sắt quan trọng cũng có thể lấy ngày sinh của Bạch Tư Vũ.Thật ra ngày sinh mà Bạch Thiển đặt chính là ngày Trác Tư Sở đến cô nhi viện nhận nuôi Bạch Tư Vũ.Tất cả giấy tờ tùy thân điều làm giả lại từ đầu..
Nhìn có một đống giấy tờ được xếp ngăn nắp trong tủ, Trác Tư Sở âm thầm nuốt nước bọt tim đập nhanh,cầm ra xem từng thứ, hai mắt mở to,miệng cũng không khép lại được, tất cả giấy tờ đều là các phi vụ làm ăn phạm pháp của Bạch Thiển.
- Khốn khiếp, Trác Tư Sở cô muốn chết đúng không?
Bất ngờ tiếng nói của Bạch Thiển vang lên từ phía sau.
Do quá bất cẩn nhìn tập hồ sơ quan trọng, mọi tâm trí đều đặt vào đây, Trác Tư Sở không rõ Bạch Thiển về từ lúc nào...
Thân thể run rẩy, Trác Tư Sở bật dậy như lò xò kèm theo phản xạ tự nhiên là giấu tập hồ sơ phía sau lưng..
- Bạch Thiển, anh..Tôi..Tôi sẽ đem chứng cứ này báo với cảnh sát, anh phải trả giá..
Bạch Thiển nhìn tập hồ sơ cô ta giấu sau lưng, ông ta đi đến từng bước..
- Báo cảnh sát hửm? cô đang kể chuyện cười sao?
Nói xong ông ta hất mặt ra lệnh thuộc hạ, hai người đàn ông to lớn đi đến, Trác Tư Sở hét lớn thụt lùi ra phía sau..
- Các người tránh ra,cút đi, trả lại cho Tôi..
Một người khống chế cô ta,người còn lại giựt lấy tệp hồ sơ nhanh gọn dường như không cần dùng sức..
Trác Tư Sở cố giành dựt lại nhưng bị hất ngã trên sàn..
- Trả lại cho Tôi, Bạch Thiển tôi nguyền rủa ông chết không được toàn thây...
Như dùng hết sức lực để hét lên,bao nhiêu oán hận câm tức cô ta đều dồn vào lời nguyền rủa..
Bạch Thiển nhếch môi, ông ta không hề hấn
gì, hạ người ngồi xuống, bàn tay đàn ông không hề thương tiếc nắm lấy tóc của Trác Tư Sở giật ngược ra phía sau khiến cô ta đau đớn hét lên..
- A.. đau quá, thả ra,tên khốn nạn có giỏi thì giết tôi đi.
Bạch Thiển cười ra tiếng..
- Haha giết cô à?
Dùng mu bàn tay vỗ vỗ lấy khuôn mặt xanh xao của Trác Tư Sở.
- Chết là hết, tôi phải để cô nếm trãi những hương vị cuộc sống này chứ.Vợ yêu à, em đâu phải người bi lụy sao cứ mở miệng ra là đòi chết thế này.Chậc..thật không hay chút nào..
Tuy lời nói âm thâm ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng
,nhưng ánh mắt ông ta thẫm lại như Diêm vương triệu hồi..
Trác Tư Sở nhíu mày chịu đựng cơn đau Bạch Thiển đem tới,cứ ngỡ cả da đầu cũng muốn tróc ra, nước mắt cũng rơi vì quá đau.
Cô ta nghiến răng..
- Anh không giết tôi,Anh sẽ hối hận, Tôi còn sống ngày nào sẽ khiến anh phải trả giá.Tại sao anh có thể nhẫn tâm giết ba tôi, gia đình tôi đã làm gì có lỗi với anh. Bạch Thiển anh là cầm thú không bằng con người.Tôi hận anh.. hận anh..
Trác Tư Sở vùng vẫy, bàn tay giơ lên quơ quàng còn cào trúng mặt Bạch Thiển.
Lấy tay quệt vết máu trên mặt, Bạch Thiển mím môi hạ xuống một bạt tay như trời giáng lên khuôn mặt của Trác Tư Sở.
- Á..
Trác Tư Sở đau đớn cả khóe môi cũng bật máu..
- Khốn khiếp,tôi nghĩ tình vợ chồng bao nhiêu năm nên bỏ qua cho cô hết lần này đến lần khác.Tại sao cô không chịu yên phận mà cứ ép tôi phải ra tay với cô.
- Có giỏi thì đánh chết Tôi đi, ba tôi, Kiến Trung, cả gia đình của Bạch Tư Vũ đều chết dưới tay anh.Thì ngại gì trừ khử thêm một người nửa.
Gân xanh trên trán Bạch Thiển giật giật, con ngươi như thẩm máu..
Nhìn chằm chằm Trác Tư Sở như muốn xé nát cô ta ra.
????⬅️⬅️⬅️