Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 107


trước sau

Chương 107

Mặt Mộc Vân trắng như tờ giấy, đáy lòng càng lạnh lẽo…

Nhưng lúc này, sau khi nghe thấy con tìm cô, thần trí cô mới khôi phục lại một chút.

“Thăng bé làm sao vậy?”

“Tôi… tôi cũng không biết, cứ ở trong phòng tắm không chịu ra ngoài nói muốn cô đi lên, không biết có phải khó chịu trong bụng hay không?”

Lâm Tử Khang đoán như vậy.

Mộc Vân nghe được lập tức biến sắc, mặc kệ đang cãi nhau với người đàn ông này, cô lập tức liền nhấc chân đi ra ngoài.

Đây chính là mẹ, mặc dù cô đang phải chịu đựng điều gì, nhưng sau khi cô nghe thấy con có chuyện, cô lập tức thu lại tổn thương và mệt mỏi sau đó chạy đến phía thăng bé.

Lâm Tử Khang ở sau lưng nhìn thấy được, liếc mắt nhìn thoáng qua người đàn ông cũng đang nhìn ở trong văn phòng, thở dài một tiếng…

Mộc Vân đến phòng nghỉ ở trên tầng.

Quả thật, Lâm Tử Khang bị Diệp Minh Thành gọi xuống, cậu bé chỉ muốn gọi mommy lên, cậu bé biết bố nhất định sẽ không nghe lời cậu bé nói, vẫn sẽ bắt nạt mommy, nếu chuyện này mà bị Mặc Hi biết, cậu bé sẽ càng tức giận.

Vì thế Diệp Minh Thành gọi Lâm Tử Khang đi xuống.

Mà lúc cậu bé đi xuống cũng nhân cơ hội này lấy điện thoại đeo tay gọi cho Mặc Hi.

“Xin chào? Diệp Minh Thành, là cậu sao?”

Mặc Hi đang ở trường mẫu giáo, thực ra cũng đã sớm muốn gọi điện thoại cho cậu bé, từ buổi sáng đã nghe thấy mommy nói là cậu bé bị ốm, cậu bé vô cùng lo lắng, muốn gọi điện thoại để hỏi tình trạng của cậu bé.

Đáng tiếc, cậu bé không có dũng cảm, sợ rằng đứa em ruột này sẽ không nghe điện thoại của cậu bé.

Cũng tốt, để cậu bé

tự gọi đến.

Mặc Hi vô cùng vui vẻ: “Diệp Minh Thành, xin lỗi cậu nhé, tôi không biết rằng việc tôi không để mommy đến đó, sẽ làm ảnh hưởng tới bệnh tình của cậu, cậu có khỏe không? Tôi thật sự là không phải cố tình đâu, tôi chỉ luôn thấy ba hay mắng mỏ mommy, trong lòng tôi rất buồn, không muốn để mommy cho người đàn ông như vậy nữa, Diệp Minh Thành, cậu có hiểu tôi không?

Mặc Hi nói lời xin lỗi với người em ruột sinh đôi của mình qua điện thoại.

Hoặc Minh Thành lặng lẽ nghe xong hết, một lúc lâu sau, mới gật đầu ở đầu dây bên này: “Èm”

Mặc D cậu hiểu tôi à, vậy thì quá tốt rồi, Diệp Minh Thành”

“Nhưng mà” Diệp Minh Thành lại nói: “Tôi cũng muốn được ở bên mommy, Mặc Hi, có thể cho ba thêm một cơ hội nữa được không?”

Đột nhiên cậu bé nói rất nhiều câu cùng một lích, giọng nói còn trở nên khó nghe đến mức mà từ trong điện thoại còn nghe ra âm thanh oan ức của cậu bé, còn có một lời cầu xin vô cùng tha thiết.

Mặc Hi bị giật mình…

Có nên cho người ba thậm tệ ấy thêm một cơ hội nữa không?

Thực ra cậu bé không phải là không muốn để cho hai người ba và mommy ở bên cạnh nhau, cậu bé cũng muốn có ba ruột của mình, như vậy thì cả gia đình bọn họ cũng đầy đủ rồi, nhưng mà, ba thật sự rất xấu xa, ngày hôm đó nhìn thấy, dáng vẻ mà ba mắng mỏ mommy, cậu bé thật sự vô cùng tức giận.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện