Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 242


trước sau

Chương 242

“Con cũng vậy, anh Minh Thành, em nói cho anh nghe nè, mì trộn tương của mommy làm cực kì ngon luôn, đến chú Kiều ăn rồi cũng cứ nhớ mãi không quên đấy”

Ninh Dương quả thực là một chiếc áo bông đầy ấm áp, vừa nghe đến ăn mì trộn tương liền không nhịn được giới thiệu với người anh trai mới đến nhà mình lần đầu này.

Nhưng mà, cô bé nhắc đến người tên chú Kiều đó…

Mộc Vân liền vội vàng ngất lời con gái mình: “Được rồi, vậy chúng †a sẽ ăn mì trộn tương nhé, Mặc Hi, con đưa anh trai đi rửa mặt trước đi, Ninh Dương, con bật bếp lên giúp mommy đi, mommy làm cho tụi con ăn liền đây”

“Vâng ạ”

“Dạ con biết rồi mommy”

Ba đứa nhỏ ngoan ngoấn nhanh chóng đáp lời.

Mộc Vân lúc này mới đem đồ ăn vừa mua ban nãy vào phòng bếp, sau đó bắt đầu bận rộn nấu ăn.

Sau một tiếng đồng hồ, mì trộn tương cuối cùng cũng nấu xong rồi, cả đám nhóc ở trong nhà sớm đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn, đều đang đứng sẵn ở bên cạnh phòng bếp rồi, ba cái đầu nhỏ nhìn chấm chẵm vào bên trong phòng bếp nhìn mẹ mình Đến cả Diệp Minh Thành vẫn luôn rất dè dặt cũng lén đi theo em trai và em gái, chạy đi chạy lại mấy vòng.

Một lúc sau, mommy cuối cùng cũng bắt đầu bưng đồ ăn ra ngoài rồi.

“Mau đến đây, đ ĩa này là của bé con Ninh Dương nè”

“Wow, cảm ơn mommy ạ!”Nhóc con chạy vội đến, nước miếng cũng ứa hết cả ra.

Mộc Vân cười, lại tiếp tục bưng hai đ ĩa đồ ăn của hai đứa con trai,

bất quá trong nhà chỉ có hai cái đ ĩa của trẻ con thôi, nên lần này cô dùng luôn cái đ ĩa lớn của người lớn đựng thức ăn luôn.

“Không sao cả, đ ĩa này là của anh trai nha”

Mặc Hi cũng là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, nhìn thấy cảnh này liền chủ động đưa chiếc đ ĩa trẻ con cho anh Minh Thành.

Mộc Vân thấy thế cũng cảm thấy rất an ủi.

Đây chính là những đứa con của cô, đứa nào cũng rất hiểu chuyện, đứa nào cũng vô cùng ngoan ngoãn, cô còn có cái gì mà cảm thấy không đủ nữa cơ chứ.

Cô lặng lẽ nhìn về phía mấy đứa con đang bắt đầu ăn uống của mình, sau đó cô đứng lên đi về phía phòng ngủ.

“Rung… rung rung…

Trong khoảnh khắc cô nghe thấy tiếng điện thoại mình rung lên, trong lòng cô hơi lo lắng hồi hộp, dù sao thì lần này, trò đùa của cô cũng rất lớn.

Quả nhiên, sau khi cô bát máy thì một tiếng thét như bom nổ sét đánh từ đầu dây bên truyền đến: “Mộc Vân, tôi nhất định sẽ gi3t chết cô!”

Mộc Vân: *..* Hừ, có thể đừng có hở chút mở miệng ra là đòi đánh đòi giết có được không vậy? Anh ta có biết anh ta cứ như vậy sẽ dạy hư đám nhỏ không?

Mộc Vân thở dài một tiếng: “Được rồi, hôm nay đến đây là có thể dừng lại rồi, anh có thể tới rước con anh rồi đấy”

“Cô nói cái gì?”

Diệp Diệp Sâm đang lượn vòng trên bầu trời Nacow đang tức giận muốn chết bỗng dưng khựng lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện