Chương 14
Đêm qua cô bị người bỏ thuốc, hôm nay bên ngoài khách sạn có phóng viên vây quanh. Hôm nay Dụ Vỹ Luân và cô cả nhà họ Tôđính hôn, đêm qua lại ở trong khách sạn với cô hai nhà họ Tô?
Anh không biết trong này có liên quan gì không, nếu trong này thật sự có liên quan, vậy rất có thể chính là…
“Dạ? Ý anh là bảo em tìm mấy phóng viên qua, chặn Dụ Vỹ Luân và cô hai nhà họ Tôở khách sạn? Làm ầm ĩ chuyện này lên à?” Cậu năm Tào không hổ danh là con giun trong bụng cậu ba Nguyễn , lập tức hiểu rõ ý của cậu ba Nguyễn : “Như vậy không tốt lắm đâu? Hôm nay là ngày đính hôn của Dụ Vỹ Luân và cô cả nhà họ Tô, làm vậy có thể khiến cô cả nhà họ Tôkhó xử không?”
Trong miệng Cậu năm Tào nói không tốt lắm nhưng đôi mắt sáng ngời đầy hưng phấn, có giấu cũng không giấu được, cậu ta đã tự quyết định sửa lời: “Nhưng làm như vậy cũng có thể giúp cô cả nhà họ Tôsớm ngày nhận rõ bộ mặt thật của Dụ Vỹ Luân , cũng xem như giúp đỡ cô cả nhà họ Tôsớm ngày thoát khỏi biển khổ.”
“Nhưng sao anh ba phải làm như thế?” Thông minh như cậu năm Tào, lúc này cũng không rõ ý của Nguyễn Hạo Thần . Chuyện này có liên quan gì với anh ba chứ?
Bây giờ đầu óc cậu năm Tào rất mơ hồ.
Khóe miệng Nguyễn Hạo Thần chậm rãi cong lên đầy mê hoặc.
Cô cả nhà họ Tô– Tô Khiết à? Anh làm thế chính là muốn xem trong bữa tiệc đính hôn hôm nay, cô sẽ phản ứng thế nào khi đối mặt với bất ngờ này?
Nếu người đêm qua thật sự là cô, anh không tin cô thật sự có thể làm được kín kẽ, không hề lộ ra bất kỳ sơ hở nào!
“Chiếc xe là do ai lái?” Cậu ba Nguyễn tất nhiên không quên trọng điểm này.
“Dụ Vỹ Phàm em trai của Dụ Vỹ Luân, em đã sai người thông báo cho Dụ Vỹ Phàm tới Cục cảnh sát. Anh ba có muốn tới xem không?” Cậu năm Tào làm việc từ trước đến nay đều cẩn thận,
“Ừ.” Cậu ba Nguyễn nhận lời một cách hiếm thấy, nhưng lần này cậu năm Tào không cảm thấy quá bất ngờ nữa.
“Điều tra xem thư ký Tề có quan hệ gì với Dụ Vỹ Luân hoặc cô hai Tô không.” Nguyễn Hạo Thần lại nói thêm một câu.
“Thư ký Tề? Thư ký Tề nào?” Cậu năm Tào bị ngớ người ra trong giây lát.
“Bên cạnh lão tư.”
“À, à.” Lúc này Cậu năm Tào mới hiểu ra, nhưng lại càng nghi ngờ hơn: “Vì sao phải điều tra thư ký Tề? Có liên quan gì với thư ký Tề sao?”
Đương nhiên, vấn đề của Cậu năm Tào cũng không nhận được câu trả lời của cậu ba Nguyễn .
Cho nên, Cậu năm Tào chỉ có thể chấp nhận số mệnh cúp máy, tiếp tục đi thăm dò.
Bảy giờ sáng, cậu hai nhà họ Dụ – Dụ Vỹ Phàm bị mời đến Cục cảnh sát ‘làm khách’.
“Đêm qua, trên đường Trung Viễn xảy ra án mạng. Chúng tôi điều tra ra được đêm qua anh vừa vặn lái xe qua, chúng ta muốn hỏi anh mấy vấn đề, làm phiền anh phối hợp một chút.” Sĩ quan cảnh sát mở màn rất công thức, đương nhiên cũng đủ rõ ràng.
“Không thành vấn đề.” Khóe miệng Dụ Vỹ Phàm mỉm cười, vẻ mặt không hề thấy có gì khác thường, giống như thật sự tới ‘làm khách’ vậy. Anh ta không đợi sĩ quan cảnh sát mở miệng đã tự nhiên ngồi xuống.
“Chúng tôi điều tra ra được hơn bốn giờ sáng, xe anh chạy giữa hai con đường gần khách sạn Hoàn Vũ đã dùng thời gian vượt quá bình thường, có phải lúc đó anh đã từng đỗ xe lại không?”
“Đúng.” Dụ Vỹ Phàm trả lời thẳng thắn lại trực tiếp, thoạt nhìn rất phối hợp.
“Vì sao anh dừng lại?” Sĩ quan cảnh sát nhìn thái độ này của anh ta thì hơi bất ngờ. Loại con ông cháu cha như anh ta vào Cục cảnh sát, có rất ít người chịu phối hợp như vậy.