Chương 177
Cho dù cô sẽ không làm nũng giống những người phụ nữ khác, ít nhất cũng nên nói một câu quan tâm chứ, ví dụ như khuyên anh đừng quá mệt mỏi đại loại vậy?
Dù sao anh đi công tác ba ngày, ba ngày không gặp mặt, nếu không phải anh còn có một số chuyện vô cùng quan trọng phải xử lý, anh nhất định sẽ về sớm một chút.
Cô ngược lại thì hay rồi, cứ như vậy cúp điện thoại.
Anh rốt cuộc cưới một người phụ nữ kiểu gì vậy?
Không tim không phổi!!
Tô Khiết không muốn gây ra phiền phức không đáng có, cho nên sau khi cô ra ngoài, ở trên xe hóa trang.
Mà Tô Khiết không biết, giờ phút này Nguyễn Hạo Thần cũng tiến vào Danh Tước.
Sau khi Nguyễn Bạc Vệ bị thương ở chân, không hề đi ra ngoài, Lý Nguyên rời khỏi nhà họ Dạ. Lý Nguyên bây giờ là tài xế của nhà họ Liên nghe nói hôm nay cậu Liên sẽ tổ chức tiệc gì đó ở Danh Tước, cho nên Lý Nguyên sẽ xuất hiện ở đó.
Lúc Tô Khiết đến, vẫn chưa có ai, cô đến quá sớm. Cô chọn một nơi hẻo lánh không ai nhìn thấy mà ngồi xuống, nhờ vậy, có thể quan sát được từng người bước vào.
Nửa tiếng sau, mọi người lần lượt bước vào phòng bao, tiệc của cậu Liên , người đến đương nhiên không ít.
Cậu Liên cũng đến, nhưng Tô Khiết không nhìn thấy Lý Nguyên.
Mắt Tô Khiết hơi trầm xuống, Lý Nguyên chưa tới ư? Hay là Lý Nguyên không vào phòng bao? Dù sao anh ta cũng chỉ là tài xế, không vào theo cũng phải.
Tô Khiết quyết định đợi một lát nữa, nếu Lý Nguyên vẫn không xuất hiện, cô phải đi ra ngoài xem.
Chỉ là, đúng lúc này, Tô Khiết nhìn thấy một người mà cô không muốn thấy nhất – Tô Nghiên Nghiên. Ấy thế mà Tô Nghiên Nghiên còn đi về phía cô.
“Chị, sao chị lại ở đây?” Tô Nghiên Nghiên tinh mắt, sau khi đi tới thì nhận ra Tô Khiết, nhịn không được lên tiếng gọi.
Tô Khiết chỉ liếc nhìn cô ta, không nói
“Chị, đây là địa bàn của cậu Liên , chị vào bằng cách nào vậy?” Tô Nghiên Nghiên cũng không định buông tha Tô Khiết, mỗi giây mỗi phút cô ta đều muốn khiến Tô Khiết nhục nhã.
Cô ta biết Tô Khiết vừa về nước, không quen biết nhiều, tiệc của cậu Liên , Tô Khiết chắc chắn sẽ không được mời.
“Giống cô đấy, trà trộn vào.” Khóe môi Tô Khiết khẽ cong, vẻ mặt thờ ơ không quan tâm.
Cô không quan tâm mình làm sao mà vào được đây, nhưng cô biết Tô Nghiên Nghiên từ trước đến nay để ý nhất là những thứ này.
Lời này của cô đâm vào chỗ đau của Tô Nghiên Nghiên, buổi tiệc tối nay Tô Nghiên Nghiên vốn là nhờ cậy sự giúp đỡ của bạn bè nên mới trà trộn vào đây được.
Sắc mặt Tô Nghiên Nghiên trầm xuống, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, hung ác, chỉ hận không thể trực tiếp xé Tô Khiết ra. Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ của Tô Khiết giờ phút này, trong lòng cô ta thậm chí có hơi sợ hãi.
Nhớ đến lần trước mẹ mình chịu thiệt thòi dưới tay Tô Khiết, hiện giờ mẹ vẫn còn đang ở đồn cảnh sát chưa ra được, cho nên Tô Nghiên Nghiên không dám làm việc thiếu suy nghĩ.
Có điều, cô ta cũng không cần gấp gáp, nếu tối nay Tô Khiết đã xuất hiện ở buổi tiệc, cô ta có rất nhiều cách để dạy dỗ Tô Khiết.
Hôm nay, cô ta muốn báo thù cho mẹ mình, cô ta muốn Tô Khiết thân bại danh liệt!
Nhìn thái độ này của Tô Khiết, Tô Nghiên Nghiên cũng không giả bộ khách sáo, xoay người đi.
Chỉ là không lâu sau, lúc một người phục vụ đi ngang qua người Tô Khiết, cơ thể chợt nghiêng, ly rượu đột nhiên ngã về phía Tô Khiết.