Chương 2366
Điện thoại của Liễu Ảnh bị Tư Đồ Không cầm, cách hơi xa, cô cũng không thể nói gì nhiều với anh ta.
Tư Đồ Không thấy cô không có ý muốn nói chuyện, khóe môi mơ hồ nở nụ cười lạnh, sao vậy? Cô chột dạ rồi? Không dám nói trước mặt anh?
Tư Đồ Không thấy Liễu Ảnh không muốn nói thì khóe môi cười lạnh, thế nào? Cô chột dạ? Không dám nói trước mặt anh ta sao?
“Liễu Ảnh, em ở đâu?” Bùi Dật Duy không nghe Liễu Ảnh trả lời thì không nhịn được hỏi một câu. Trong giọng nói của Bùi Dật Duy càng thêm lo lắng.
“Tôi đây.” Liễu Ảnh nghe thấy Bùi Dật Duy lo lắng thì chỉ có thể trả lời.
Khóe môi Tư Đồ Không càng cười lạnh, con ngươi cũng lạnh hơn.
Đúng là rất tốt, người đàn ông kia chỉ lộ vẻ lo lắng một chút, cô đã sốt ruột, đau lòng sao?
Cô vội vàng trả lời như vậy để người đàn ông kia yên tâm.
Bùi Dật Duy nghe Liễu Ảnh trả lời thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ta do dự một chút, sau đó thấp giọng nói: “Liễu Ảnh, em có thể đến tìm tôi không? Tôi cho em địa chỉ…”
Bùi Dật Duy nhanh chóng nói địa chỉ biệt thự, đây là biệt thự của Bùi Doanh, cô biết chỗ này.
Bùi Dật Duy không biết vì sao Bùi Doanh đột nhiên đưa anh ta rời khỏi bệnh viện rồi nhốt ở đây, nhưng anh ta hiểu rõ Bùi Doanh, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Anh ta lo lắng nhất là chuyện này liên quan đến Tô Khiết, anh ta biết rõ Bùi Doanh oán hận Tô Khiết thế nào, anh ta sợ Bùi Doanh sẽ làm hại Tô Khiết.
Cho nên anh ta không thể bị nhốt ở đây được, anh ta cần phải ra ngoài.
Anh ta không có cách nào liên lạc với Tô Khiết, mà hiện tại người
“À.” Tư Đồ Không cười lạnh ra tiếng, quả nhiên, quả nhiên là như vậy, quả nhiên cô định rời khỏi anh ta rồi đi tìm Bùi Dật Duy.
Rõ ràng hai người đã sớm bàn bạc xong, nếu không thì Bùi Dật Duy cũng không thể nói cô đi tìm mình.
Bùi Dật Duy vừa nói vị trí của biệt thự, chắc là biệt thự của Bùi Dật Duy.
Cho nên Bùi Dật Duy nói Liễu Ảnh đến nhà anh ta tìm mình.
Sau đó thì sao? Sau đó cô sẽ ở trong biệt thự của Bùi Dật Duy?!
Tốt, tốt lắm!!
Tư Đồ Không không cho Liễu Ảnh có cơ hội nói chuyện, cũng không cho Bùi Dật Duy cơ hội nói chuyện, anh ta cúp điện thoại.
“Em chưa phát hiện ra mình phải cho tôi một lời giải thích sao?” Tư Đồ Không cúp điện thoại của Liễu Ảnh xong thì nhìn chằm chằm Liễu Ảnh, lúc này giọng anh ta trầm trầm lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.
Liễu Ảnh nhìn anh ta thì nhíu mày lại, anh ta điên rồi à?
Anh ta chưa được sự cho phép đã lấy điện thoại của cô, còn cúp máy nữa, cô còn chưa tức giận, anh ta đã đánh đòn phủ đầu?
Cô không muốn giải thích với anh ta thì sao, anh ta còn không biết xấu hổ nói cô giải thích?
“Không thể nói lý lẽ được.” Liễu Ảnh không muốn tranh luận với người điên, bởi vì không có kết quả.
Tư Đồ Không nghe được cô trả lời thì híp mắt lại, anh ta thầm thở dài một hơi, sau đó chậm rãi nói từng chữ một: “Xem ra hai người đã hẹn xong rồi? Hả?”