Chương 2644
Mọi người thường nói huyết thống là một thứ rất kỳ diệu. Những người có quan hệ huyết thống với nhau, cho dù là không quen biết nhau nhưng vẫn luôn có một cảm giác gần gũi, thân thiết rất tự nhiên. Thế nhưng loại chuyện như thế này dường như lại không phát huy bất cứ tác dụng nào trên người bà cụ Nguyễn.
Bà cụ Nguyễn nhìn thấy Đường Minh Hạo nhưng lại không có chút cảm giác thân thiết nào, ngược lại còn sinh ra tâm lý chán ghét.
Lúc này, ông cụ Nguyễn đang nằm trên giường, hai mắt khép chặt, không nhìn thấy Đường Minh Hạo, nhưng khi nghe những lời thằng nhóc nói, ông ta cũng không thích, cũng thấy rất phản cảm, cũng hận không thể đuổi thằng nhóc ra khỏi đây.
Ông ta giả vờ ngất xỉu lâu như vậy quả thật cũng rất mệt. Thằng nhóc này lại còn ở đây làm loạn khiến ông ta đau hết cả đầu.
“Cháu muốn xem xem ông cụ Nguyễn rốt cuộc bị làm sao? Cháu xem xong thì sẽ rời đi, không cần bà phải đuổi.” Đường Minh Hạo đương nhiên cũng không muốn rời đi dễ dàng như vậy. Đối với thái độ của bà cụ Nguyễn dành cho mình, Đường Minh Hạo cũng không quá để tâm, bởi vì thằng nhóc hoàn toàn không ôm bất cứ hi vọng nào với bà cụ Nguyễn cả.
“Đứa trẻ này, người bệnh thì có gì hay ho mà xem chứ. Hơn nữa, nhà họ Nguyễn chúng tôi và Diêm Môn các người cũng không có bất cứ quan hệ nào cả, cháu đừng có ở đây mà làm loạn.” Bà cụ Nguyễn chỉ cảm thấy cơn tức trong ngực mình đang không ngừng tăng lên, đầu cũng bắt đầu đau, nếu không phải vì Đường Minh Hạo chỉ là một đứa trẻ thì bà ta đã gọi bảo vệ đến tống cổ nó ra ngoài rồi.
“Bà đừng hung dữ như vậy có được không? Cháu còn chưa làm gì cả mà, bà hung dữ như thế để làm gì?” Đường Minh Hạo lại nhìn bà cụ Nguyễn lần nữa, giọng nói đột nhiên lộ ra vẻ tủi thân.
Dù sao thằng nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ, bộ dạng lúc này của thằng nhóc khiến mọi người thật sự mủi lòng. Hơn nữa ban nãy mặc dù bà cụ Nguyễn đã kiểm soát tâm trạng nhưng giọng nói quả thật rất hung dữ.
“Bà cụ Nguyễn, cậu chủ nhỏ của Diêm Môn chúng tôi không phải là người mà ai muốn hung dữ cũng được đâu.” Cố Ngũ quả đúng là một người bảo vệ chủ tiêu chuẩn, vừa thấy bộ dạng tủi thân của cậu
“Vậy cậu đưa cậu chủ nhỏ của Diêm Môn các người về đi, các người ở đây làm loạn, quấy rối việc nghỉ ngơi của người bệnh.” Bà cụ Nguyễn bị Đường Minh Hạo chọc tức, lúc này khi nghe thấy Cố Ngũ nói như vậy thì càng không khống chế được lửa giận trong lòng.
Đương nhiên bà cụ Nguyễn cũng ý thức được thái độ quá quắt của mình, gương mặt lập tức lộ ra biểu cảm đau khổ: “Ông cụ nhà tôi đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh, tôi có thể mời các người ra khỏi đây để ông ấy được yên tĩnh nghỉ ngơi hay không?”
Nếu nói về diễn cảnh đau khổ, khóc lóc, bà cụ Nguyễn số một thì không ai dám nhận mình số hai.
Đúng lúc này bác sỹ đi vào phòng bệnh, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bác sỹ cũng sững sờ.
Đôi mắt sắc bén của Đường Minh Hạo phản ứng rất nhanh, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy bác sỹ. Đường Minh Hạo nhìn bác sỹ, nghiêm túc hỏi: “Bác sỹ, ông cụ Nguyễn rốt cuộc bị làm sao?”
Bác sỹ vốn đang sửng sốt, nghe thấy câu hỏi của Đường Minh Hạo và nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Đường Minh Hạo thì cho rằng Đường Minh Hạo đang lo lắng cho tình hình sức khỏe của ông cụ Nguyễn nên theo bản năng trả lời: “Ban nãy tôi đã xem kỹ kết quả kiểm tra của ông cụ Nguyễn, từ đó có thể thấy, sức khỏe của ông cụ Nguyễn hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”
Bác sỹ cũng là một người rất thẳng tính, không biết vòng vo tam quốc, hơn nữa anh ta cũng không phải là người bác sỹ lúc trước bà cụ Nguyễn đã cố ý dặn dò mà chỉ là một bác sỹ mới vừa nhận ca. Hơn nữa bác sỹ này trả lời rất nhanh, bà cụ Nguyễn muốn ngăn cản cũng không kịp.
Nghe thấy câu trả lời của bác sỹ, trái tim bà cụ Nguyễn lập tức trùng xuống. Bác sỹ này rốt cuộc là như thế nào? Không phải lúc trước bà ta đã dặn không được để bất cứ ai tiết lộ tình trạng sức khỏe của ông cụ Nguyễn rồi ư?