Chương 2670
“Tôi không tin vào kết quả kiểm tra ở bệnh viện này.” Khi bà cụ Nguyễn vừa nghe nói rằng sẽ kiểm tra ngay bây giờ, hơn nữa còn là kiểm tra công khai, trong lòng nặng trĩu, bà ta biết rất rõ tình trạng sức khỏe hiện nay của ông cụ Nguyễn, thực sự hoàn toàn khỏe mạnh, cho dù có kiểm tra như thế nào cũng sẽ không thấy bất kì vấn đề gì.
“Bà Nguyễn, không ngờ bà lại không tin tưởng bệnh viện này, tại sao vẫn đưa ông cụ Nguyễn đến đây? Đây chẳng phải là trước sau mâu thuẫn sao?” Đường Minh Hạo đương nhiên hiểu được tâm tư của bà cụ Nguyễn, bà ta sợ kiểm tra cho ông cụ Nguyễn, nhưng lý do mà bà ta đưa ra đúng là qua loa.
Ông cụ Nguyễn “ngất xỉu”, trong tình huống khẩn cấp như vậy bà ta đã đưa chồng mình đến bệnh viện này, vậy mà bây giờ lại nói rằng mình không tin tưởng nơi này?
Thật là nực cười! !
“Đương nhiên, nếu bà Nguyễn không tin kết quả kiểm tra của bệnh viện này, chúng ta cũng có thể đổi bệnh viện khác, chỗ mà bà cảm thấy tin tưởng.” Đường Minh Hạo không đợi bà cụ Nguyễn trả lời, lại một lần nữa thay đổi lời nói, vấn đề của bà ta thực ra không khó giải quyết.
“Tôi xin cậu hãy buông tha cho ông nhà tôi đi bây giờ ông ấy vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, làm sao có thể chuyển viện được, các người muốn hại chết ông ấy sao?” Bà cụ Nguyễn nghe Đường Minh Hạo nói vậy, đôi mắt lóe lên, sau đó ngay lập tức chuyển sang vẻ mặt buồn bã. Nhìn Đường Minh Hạo, giọng nói thậm chí còn như thể đang cầu xin.
Nếu chỉ nhìn bộ dạng bà cụ Nguyễn lúc này thì người ta cảm thấy thật đáng thương.
“Bà Nguyễn, cho dù ông cụ Nguyễn thực sự chóng mặt thì cũng là “hôn mê” ở nhà họ Nguyễn, sau đó các người đã gọi xe cấp cứu và đưa ông ấy vào bệnh viện. Nếu tôi đoán không lầm, khi tới cửa bệnh viện, bà vẫn còn trả lời phỏng vấn. Lúc đó ông cụ Nguyễn được cáng và bị các phóng viên vây quanh, mà bà lại không chút lo lắng, bây giờ lại bắt đầu lo lắng.” Đường Minh Hạo thực sự cảm thấy rằng rất nhiều logic của bà Nguyễn rất buồn cười, nếu bà ta muốn diễn vở kịch khổ sở, cũng nên nghĩ về những việc mà mình đã làm trước đây.
Cách làm trước sau không nhất quán này thực sự là một màn kịch.
“Lúc
Không, thằng nhãi ranh đáng chết này đến đây là để làm loạn, hãm hại bà ta.
Chắc chắn, Tô Khiết không dạy dỗ được đứa trẻ nào ngoan ngoãn cả, đứa nào cũng đáng ghét.
“Bà cụ Nguyễn lúc nãy không tin tưởng bệnh viện này, ông Nguyễn đã đến bệnh viện này được gần hai tiếng rồi mà vẫn hôn mê chưa tỉnh, nếu bà đã không tin vào bệnh viện này thì sao không chuyển viện?” Đường Minh Hạo không biết rằng lúc này bà cụ Nguyễn đã ghét mình lắm rồi, đương nhiên dù có biết nó cũng sẽ không quan tâm.
Đối với những người không liên quan, tại sao phải quan tâm đến những gì họ nghĩ về mình? !
Đối với nó bây giờ ông bà Nguyễn chính là những người không liên quan!
Ba của thằng nhóc cũng đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, chẳng còn quan hệ gì với ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn, thằng bé lại càng không có quan hệ với bọn họ. Cho nên bọn họ thích hay ghét, thằng bé đều chẳng quan tâm.
“Bây giờ bệnh nhân vẫn đang hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể tùy tiện di chuyển được. Chẳng may xảy ra chuyện ghì làm thế nào?” Bà cụ Nguyễn nhìn thẳng về phía Đường Minh Hạo với vẻ ác độc. Chẳng qua lúc này bà ta quay lưng lại phía ống kính nên phóng viên không quay được vẻ mặt của bà ta lúc này.
“Ý của bà cụ Nguyễn là để cho ông cụ Nguyễn ‘hôn mê’ trong bệnh viện này như thế, do đâu dựa vào đâu chứ? Bác sĩ của bệnh viện này nói sức khỏe của ông cụ Nguyễn không có vấn đề gì, bà cũng không tin? Từ sau khi ông cụ Nguyễn vào bệnh viện, bác sĩ chỉ truyền mấy chai nước cho ông cụ, cũng chẳng dùng thuốc gì. Với tình huống này, bà cụ Nguyễn lại không lo lắng? Lại có thể yên tâm? Chẳng lẽ bà cụ Nguyễn muốn để ông cụ Nguyễn cứ hôn mê tiếp như vậy?” Các miệng nhỏ của Đường Minh Hạo nói tía lia, dỗi lại những vấn đề của bà cụ Nguyễn.