Chương 2705
Nhưng nghe được câu hỏi của vị phóng viên này, Đường Minh Hạo dừng bước, một đôi mắt nhìn về phía vị phóng viên kia.
“Tôi muốn hỏi một chút cậu chủ nhỏ có phải là họ Nguyễn không?” Vị phóng viên kia đối đầu ánh mắt của Đường Minh Hạo, trong lúc nhất thời vậy mà cảm giác trong lòng run lên, anh ta làm sao cảm giác ánh mắt kia của cậu chủ nhỏ hơi doạ người.
“Đương nhiên, cậu chủ nhỏ có thể không trả lời.” Phóng viên âm thầm thở một hơi, sau đó khẩu thị tâm phi bồi thêm một câu, anh ta rất rõ lời này của mình có bao nhiêu miễn cưỡng.
“Không, vấn đề này cháu có thể trả lời chú.” Đường Minh Hạo đột nhiên mở miệng, giờ phút này Đường Minh Hạo nói ra để tất cả mọi người sững sờ.
Đầu lông mày của cậu hai Trác hơi giương lên, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một tia cười.
Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người nhìn thẳng về phía Đường Minh Hạo, bên trong từng đôi mắt đều mang theo ánh sáng, đặc biệt là người phóng viên vừa mới đặt câu hỏi kia trong lúc nhất thời kích động xém chút thét lên, anh ta làm sao cũng không nghĩ tới cậu chủ nhỏ vậy mà trả lời vấn đề của mình, anh ta vốn cũng không ôm hi vọng gì khác.
Giờ phút này, không chỉ tất cả phóng viên đều đang đợi Đường Minh Hạo trả lời, bà cụ Nguyễn cùng nằm ở trên giường ông cụ Nguyễn nghe được Đường Minh Hạo cũng nhao nhao vểnh tai nghe.
Mặc dù lúc trước bọn họ đều đoán được một chút, nhưng dù sao chỉ là suy đoán, cần chứng thực, cho nên bọn họ đều muốn nghe đứa nhỏ này nói thế nào.
Nằm ở trên giường ông cụ Nguyễn giờ phút này hơi kích động, đứa nhỏ này thông minh, cơ trí, làm việc chu toàn, phản ứng nhanh nhẹn, là hạt giống tốt, nếu bồi dưỡng tốt tương lai nhất định sẽ làm nên thành tích lớn, nhà họ Nguyễn bọn họ cần người như vậy.
Thái độ bà cụ Nguyễn tương đối lãnh đạm, lúc trước bà cụ Nguyễn bị Đường Minh Hạo làm cho tức chết, cho nên ấn tượng đối Đường Minh Hạo quá kém, coi như biết Đường Minh Hạo là người
“Cháu không phải họ Nguyễn.” Đường Minh Hạo nhìn qua phóng viên, từng chữ từng chữ nói hết sức rõ ràng, cậu không phải họ Nguyễn, trước kia lấy họ Đường, theo họ bà ngoại, bây giờ ba cậu đã cắt đứt liên quan với nhà họ Nguyễn, cho nên cậu có đổi lại thành họ Nguyễn hay không thật khó nói.
Coi như sau này cậu sửa thành họ Nguyễn, thì bây giờ cậu cũng không phải họ Nguyễn, cậu thực sự nói thật.
Nằm ở trên giường ông cụ Nguyễn nghe được Đường Minh Hạo nói đầu tiên là sững sờ, trong lòng cảm giác nặng nề, không nhịn được thất vọng, đứa nhỏ này không phải họ Nguyễn? Chẳng lẽ không phải con của Hạo thần à?
Không thể nào chứ? Đứa nhỏ này lúc trước rõ ràng có nói trong người chảy nhà họ Nguyễn máu, nếu nói đúng ra, cũng chỉ có thể là con trai của Hạo thần, làm sao đứa nhỏ này lại nói mình không họ Nguyễn?
Rốt cuộc là sai chỗ nào?!
Mí mắt ông cụ Nguyễn giật giật, ông ta muốn mở to mắt, ông muốn hỏi một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng ông cụ Nguyễn biết nếu lúc này ông tỉnh lại, phóng viên khẳng định sẽ như ong vỡ tổ vây quanh ông ta, đoán chừng có thể ăn ông ta mất, giờ phút này ông cụ Nguyễn là thật không có dũng khí tỉnh lại đó.
Ông cụ Nguyễn nghĩ lúc này tất cả các ký giả nhất định đều đang vây Đường Minh Hạo, nhất định không chú ý tới tình hình bên phía ông ta, ông ta khẽ hí mắt, bà cụ Nguyễn vừa khéo bị xô đẩy tới trước giường, ngón tay ông ta nhúc nhích, khẽ kéo bà cụ Nguyễn một cái.
Bà cụ Nguyễn khẽ sững sốt, đầu tiên nhìn sang ký giả một cái, thấy không ai chú ý tới bà ta, mới xoay sang ông cụ Nguyễn, miệng bà ta khẽ cử động, im lặng nói vài chữ.
Bà cụ Nguyễn lập tức hiểu rõ ý của ông cụ Nguyễn, ánh mắt lóe lên.