Chương 2908
“Không, không phải đâu, Hạo thần sẽ không trách tôi, Hạo thần sẽ không trách tôi đâu, rõ ràng Hạo thần với tôi vẫn luôn là gần gũi nhất, gần gũi hơn cả các người.” Trác Hiểu Lam vẫn luôn vì điều này mà tự hào, cô ta không chấp nhận sự thay đổi.
Cô ấy chỉ cho phép mình làm xằng làm bậy, thậm chí là điên cuồng, nhưng cô ta không cho phép người khác thay đổi với mình.
“Trác Hiểu Lam, trong lòng chị rất rõ Hạo thần chỉ biết ơn chị vì chuyện đã xảy ra hai mươi năm trước, cho nên những năm qua cậu ấy vẫn luôn tôn trọng chị, nhưng hiện tại chị đã mài mòn hết lòng cảm kích của Hạo thần rồi, chị còn làm tổn thương người mà Hạo thần coi trọng hơn cả tính mạng của mình. Chị đã làm bao nhiêu chuyện điên rồ, chị còn muốn Hạo thần biết ơn chị sao? Trác Hiểu Lam, chị tự tin quá rồi đấy.” Trác Thanh không nể nang gì trực tiếp chọc thủng mơ mộng của Trác Hiểu Lam.
“Không phải, em không hiểu chuyện giữa chị và Hạo thần, giữa bọn chị…” Trác Hiểu Lam lại hét lên, chuyện giữa cô ta và Nguyễn Hạo thần không cần ai phán xét.
Bọn họ đều không hiểu, không hiểu gì cả, chuyện giữa cô ta và Nguyễn Hạo thần chỉ có cô ta và Nguyễn Hạo thần hiểu thôi.
Cô ta biết Nguyễn Hạo thần đối với cô ta là khác biệt.
“Giữa chúng ta không có gì cả.” Lúc này đây, không đợi cậu hai Trác trả lời, giọng nói của Nguyễn Hạo thần đột nhiên vang lên, giọng nói của Nguyễn Hạo thần lúc này không có chút cảm xúc nào, lạnh như băng.
Một câu không có gì cả không thể rõ ràng hơn, thậm chí trực tiếp gạt bỏ hết mọi chuyện trước đây, cũng gạt bỏ sự giúp đỡ của Trác Hiểu Lam với mẹ anh năm đó.
Trước giờ Nguyễn Hạo thần không phải loại người vong ân phụ nghĩa, nhưng là ghi ân người như Trác Hiểu Lam, anh thấy hai mươi năm qua nhất định là mắt anh bị mù.
“Hạo thần, là em sao? Thật là em sao?” Trác Hiểu Lam vừa mới bị Trác Thanh k1ch thích hết lần này đến lần khác, lúc này cô ta đang rơi vào trạng thái sắp sụp đổ, đột nhiên nghe thấy lời nói của Nguyễn Hạo thần, rõ ràng trong giọng nói lần tiếp theo có chút kích động, nhưng cũng có chút cẩn thận.
“Hạo thần, em nghe chị nói, chị…” Lúc này Trác Hiểu Lam điên cuồng muốn bắt lấy thứ gì đó, lúc nãy cô ta còn nghi ngờ Trác Thanh lừa cô ta, không ngờ
Trác Hiểu Lam muốn giải thích, cô ta có thể không để ý tới người khác, nhưng cô ta không thể để Nguyễn Hạo thần trách cô ta.
“Chị hại người tôi yêu thương, làm tổn thương vợ tôi, tôi sẽ tính toán món nợ này cẩn thận.” Nguyễn Hạo thần không phải Trác Thanh, anh sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa với Trác Hiểu Lam, anh muốn biểu đạt suy nghĩ của mình vào lúc này, những gì anh nói cũng là những gì anh sẽ làm tiếp theo.
Lạnh lùng không chút cảm xúc, giọng nói kia giống như lời nhắc nhở từ nơi sâu thẳm của địa ngục, lúc này Nguyễn Hạo thần tuyệt đối sẽ không nể tình Trác Hiểu Lam nữa.
Nguyễn Hạo thần cũng không giấu giếm mà để cho Trác Hiểu Lam biết điều này.
“Hạo thần…” Trác Hiểu Lam cứng đờ, trong giọng nói rõ ràng có chút run rẩy: “Sao em có thể đối xử với chị như vậy? Hạo thần, em không thể đối xử với chị như vậy, rõ ràng chúng ta…”
Trác Hiểu Lam có thể trực tiếp phản bác, có thể không tin những gì Trác Thanh nói, nhưng những gì chính miệng Nguyễn Hạo thần nói lúc này, hơn nữa những gì Nguyễn Hạo thần nói còn lạnh lùng gấp trăm lần, tàn nhẫn gấp trăm lần Trác Thanh.
Trác Hiểu Lam không tin cũng không được.
Chỉ là cô ta không thể chấp nhận được, cô ta không hiểu tại sao lại như vậy, tại sao lại thành ra thế này?
Vì sao?
“Lão đại bọn tôi đối với cô thế nào? Đại ca bọn tôi có giết cô cũng là may cho cô, cô suýt giết bà chủ của bọn tôi, mẹ kiếp cô còn có mặt mũi diễn trò đau khổ ở đây, cô có tự trọng chút được không?” Tính tình Cố Ngũ trước nay thẳng thắn, không nghe nổi nữa: “Vả lại lúc nãy đại ca bọn tôi đã nói rất rõ ràng, giữa cô và đại ca bọn tôi không có gì cả, vậy nên đừng dính cô với đại ca bọn tôi nữa, đừng khiến đại ca bọn tôi buồn nôn nữa.”