Chương 2914
Mẹ Lâm sững sờ, gương mặt hằn lên vẻ ngạc nhiên.
“Mẹ, con không bị cảm, con chỉ mệt quá thôi, nghỉ một lát là khỏi ngay đó mà, không cần phải uống thuốc gì đâu.” Lâm Bối ý thức được ban nãy mình kích động quá, cô thầm hít thở, kiềm chế cảm xúc của mình.
“Vậy con nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Mẹ Lâm hơi nhíu mày, bà ấy ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không thổ lộ suy nghĩ trong lòng mình ra.
Gần đây Lâm Bối luôn ở nhà, đến tiệc xã giao cũng rất ít đi, rốt cuộc mệt ở đâu?
Nhưng mà bộ dạng của Lâm Bối trông có vẻ rất mệt mỏi?
“Phải rồi, ban nãy lúc con ở trong nhà vệ sinh, Đại Vương Tử có gọi điện cho con đấy, con trả lời cậu ta đi.” Lúc Lâm Bối sắp sửa bước vào phòng, mẹ Lâm nói với theo.
“Dạ, con biết rồi.” Lâm Bối không nhiều lời, thật ra cô cũng muốn tìm Đại Vương Tử, xem xem gần đây có thể mượn việc công ra nước ngoài một lần hay không, sau khi ra nước ngoài sẽ phá cái thai đi.
Lâm Bối mở điện thoại, đi vào phòng rồi bấm số của Đại Vương Tử.
“Lâm Bối, mấy ngày nay cậu sao thế? Sao tôi không tìm thấy cậu? Cậu bận cái gì đấy?” Vừa mới nối máy, giọng nói của Đại Vương Tử vang lên, trước kia Lâm Bối luôn ở bên cạnh anh ta, anh ta đi đâu thì Lâm Bối cũng đi theo.
Mấy ngày nay Lâm Bối không xuất hiện nữa, cứ như đã biến mất vậy, bữa tiệc mấy bữa trước anh ta còn phải gọi điện kêu Lâm Bối đến.
Đây không phải là thái độ bình thường của Lâm bối, rõ ràng tình trạng này không bình thường chút nào, không, là quá bất thường mới phải!
“Mấy ngày nay hơi khó chịu.” Lâm Bối thầm hít hà, cô ta hiểu Đại Vương Tử, cô ta biết nếu cô ta không nói rõ, Đại Vương Tử chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Chuyện mang tthai nhất định không thể nói, nên Lâm Bối cũng chỉ có thể tìm cớ như vậy.
“Khó chịu sao? Bệnh rồi hả? Bệnh thì phải đi bệnh viện, em chờ đi anh kêu người đưa em tới bệnh viện.” Đại Vương Tử nghe ra sự yếu ớt trong giọng của Lâm Bối, hơn nữa anh ta cũng
“Không cần, không cần đi bệnh viện, không có chuyện gì lớn cả.” Lâm Bối hết hồn, cô ta tuyệt đối không thể đi bệnh viện, đi bệnh viện thì lộ hết chuyện.
“Anh thật sự không hiểu đó, sao em lại sợ đi bệnh viện chứ.” Đại Vương Tử cũng không nghĩ nhiều, bởi vì trước giờ Lâm Bối vẫn sợ đi bệnh viện.
“Anh sẽ kêu bác sĩ riêng của anh tới khám cho em.” Đại Vương Tử thật sự rất quan tâm Lâm Bối, mấy năm nay Lâm Bối ở bên cạnh, giúp đỡ anh ta rất nhiều, giờ đây anh ta ngày càng tin tưởng Lâm Bối, thậm chí đôi khi còn ỷ lại vào Lâm Bối.
“Không cần, em không sao, nghỉ ngơi là sẽ ổn thôi.” Lâm Bối bối rối, to tiếng hơn, cô ta không thể đi bệnh viện, để bác sĩ riêng khám cũng không được.
Đại Vương Tử cũng từng nhắc đi nhắc lại nhiều lần muốn sắp xếp cho cô ta một bác sĩ riêng, nhưng Lâm Bối không dám đồng ý.
Chuyện cô ta giả trai trừ mẹ cô ta ra, tuyệt đối không thể lại để cho ai khác biết, càng nhiều người biết thì càng nguy hiểm.
“Rốt cuộc là em bị gì, hôm trước anh thấy mặt em xanh xao lắm, không được rồi, em phải khám bệnh, giờ anh lập tức đưa bác sĩ tới.” Đại Vương Tử không để ý tới lời từ chối của Lâm Bối, anh ta vẫn luôn biết Lâm Bối sợ đi bệnh viện, không muốn khám bác sĩ, bị bệnh gì đều chỉ ráng chịu, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy tình trạng của Lâm Bối hơi nghiêm trọng rồi.
“Thật sự không cần, giờ em đang ngủ, cũng không tiện, em ngủ một giấc là được rồi…” Lâm Bối vừa nghe Đại Vương Tử nói thì sốt sắng, nếu là bình thường, cô ta chỉ cần giả bộ một chút thì có thể vượt qua, nhưng giờ cô ta đang có thai, lỡ bị bác sĩ phát hiện thì sao?