CHƯƠNG 292
Tô Khiết đi thang máy chuyên dụng, vừa mới xoay người lại, đã nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đi về phía thang máy.
Tô Khiết cũng không có vội vàng đóng cửa thang máy lại, cứ đứng ở trong thang máy nhìn anh, sau đó cậu ba Nguyễn nhanh chóng bước vào thang máy.
Tô Khiết nhìn anh không hề kiêng dè bước thẳng vào thang máy thế này, hơi nhướng mày lên.
Bây giờ anh đi vào cùng là định nói gì với cô chứ?
“Vội vã chạy vê công ty như thế, là có chuyện gì sao?” Cửa thang máy đóng lại, cậu ba nhà họ Nguyễn trực tiếp mở miệng, giọng điệu vô cùng đương nhiên.
Đôi mày hơi nhướn lên của Tô Khiết lại nhướng cao lên hơn chút nữa, cô còn chưa hỏi anh đâu, anh lại mở miệng hỏi cô trước rồi sao?
Theo dõi người khác còn tỏ vẻ đương nhiên như thế, sợ rằng trừ cậu ba nhà họ Nguyễn ra sẽ không còn người nào khác nữa.
“Cậu Thần đang theo dõi tôi sao?” Tô Khiết nhìn anh, khóe môi nở một nụ cười khẽ, nếu anh đã đương nhiên như thế, cô cũng chỉ cần nói thẳng là được.
“Anh đậu xe ở cửa trung tâm thương mại tìm em, thấy em đang mua quần áo trẻ em.” Nguyễn Hạo Thần nhìn thẳng, nhẹ nhàng lạnh nhạt nói một câu.
Câu này của anh nhìn như rất đơn giản tùy ý, nhưng mà trong từng con chữ đều ẩn giấu thâm ý riêng, càng có thể làm anh biến bị động thành chủ động.
Anh nói anh nhìn thấy cô mua quần áo trẻ em, vì sao cô lại đi mua quần áo trẻ em? Vì sao lại đột nhiên không mua nữa? Hai chuyện này đối với Tô Khiết mà nói đúng là chuyện cần phải giữ bí mật Tô Khiết ngơ ra, hơi chớp mắt cậu ba nhà họ Nguyễn quả nhiên là một con cáo già, quá gian xảo!!
Tuy rằng cô là một chuyên gia tâm lý học tội phạm, có đôi khi cũng không phải là đối thủ của anh.
Nhưng mà nghe ý của anh thì, anh hẳn là trong lúc vô tình
Tô Khiết thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Em cần mua quần áo trẻ em sao? Mua cho ai?” Nguyễn Hạo Thần vẫn nhìn chằm chằm cô, trong mắt có chút tìm tòi nghiên cứu, hiển nhiên là muốn tìm ra được sự thật.
Anh rất muốn biết vấn đề này, không biết vì sao, anh cứ có cảm giác chuyện này rất quan trọng đối với anh.
Nghe anh hỏi, đáy lòng Tô Khiết khẽ run lên, quân áo trẻ em đương nhiên là mua cho bé con nhà cô, nhưng mà cô không thể nói cho anh biết được.
Đúng lúc này, thang máy mở ra.
“Tổng giám đốc, cô cuối cùng cũng đến rồi, phó tổng giám đốc Tô đang la lối đòi gặp cô đấy, cô mau qua xem đi.” Vừa lúc thư ký đi đến nhìn thấy Tô Khiết, trực tiếp mở miệng kêu cô.
Hành động này của thư ký, thật ra là đang che giấu cho Tô Khiết ở một mức độ nhất định, làm cho người ta có ảo giác rằng Tô Khiết vội vàng trở về là vì đi xử lý chuyện của Tô Trung Dung.
Đôi mắt thâm thúy của Nguyễn Hạo Thần giống như có thứ gì vừa che giấu đi thứ gì đó, chỉ là quá nhanh nên không ai có thể nhìn thấy rõ.
Bây giờ thư ký mới nhìn thấy người đang đứng cùng Tô Khiết chính là cậu ba nhà họ Nguyễn, lập tức sợ ngây người.
Sao cậu ba nhà họ Nguyễn lại xuất hiện ở chỗ này? Lại còn ở cùng với tổng giám đốc của bọn họ nữa chứ?
“Vì sao người hợp tác với Nguyễn Thị không phải là tôi mà lại là tên tổng giám đốc Lý kia hả, dựa vào cái gì? Tô Khiết đâu? Kêu cô ta đến đây nói rõ ràng cho tôi.” Tô Khiết còn chưa đi đến văn phòng đã nghe thấy tiếng la hét tức giận của Tô Trung Dung.