CHƯƠNG 295
“Chồng ơi, em thật sự có việc.” Tô Khiết cố nén tức giận, giọng nói càng mềm mại hơn, cô và Nguyễn Hạo Thần sống chung với nhau một đoạn thời gian rồi, cô phát hiện ra Nguyễn Hạo Thần là kiểu người ăn mềm không ăn cứng.
Cho nên, cô cảm thấy chỉ cân cô dịu dàng hơn một chút thì sẽ có thể dễ thương lượng với Nguyễn Hạo Thần hơn.
“Không thương lượng gì hết.” Chỉ là, Nguyễn Hạo Thần trả lời càng thêm kiên quyết, rất nhiên khi đối mặt với chuyện này, mặc kệ cô có thái độ như thế nào thì Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ không lùi bước.
Tô Khiết chớp mắt, sau đó trực tiếp cúp điện thoại, không thương lượng thì không thương lượng.
Nguyễn Hạo Thần thấy cuộc điện thoại bị ngắt ngang, mắt hơi lóe lên, tính tình của người phụ nữ này càng lúc càng lớn, vậy mà còn dám cúp ngang điện thoại với anh nữa.
Nguyễn Hạo Thần đang định gọi qua lại.
“Tổng giám đốc đang họp.” Thư lý Lưu đứng ở phía sau Nguyễn Hạo Thần nhịn không được nhắc nhở.
Cuộc họp hôm nay là cuộc họp cổ đông, mấy cổ đông đều đến đây vì chuyện đầu tư cho Tô thị.
Mấy vị cổ đông đều cảm thấy lấy tình hình hiện tại của Tô thị, Nguyễn Thị đầu tư vào là quá mạo hiện, đêu không đồng ý với quyết định của tổng giám đốc.
Đây chính là chuyện liên quan đến công ty của phu nhân.
Lúc tổng giám đốc nhận điện thoại đã có chút không thích hợp, nhận điện thoại xong lại còn muốn gọi điện thoại tiếp nữa?
Mấy vị cổ đông còn đang nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc kia kìa.
Nguyễn Hạo Thần ngước mắt, nhìn mấy vị cổ đông đang nhìn chằm chằm anh, dừng động tác gọi điện thoại lại.
Nguyễn Hạo Thần nghĩ, lúc nãy anh đã thể hiện thái độ đủ rõ ràng, nói cũng đủ rõ ràng rồi, cho nên tối hôm nay chắc là cô không dám không về nhà đâu.
Nhưng mà, tối nay Tô
Nhưng mà, Nguyễn Hạo Thần bởi vì có chuyện quan trọng đột xuất cho nên cũng không kịp chạy về nhà, bởi vì cần đi lấy tài liệu, lúc tối Nguyễn Hạo Thần cũng chạy đến khách sạn Hoàn Vũ.
Nguyễn Hạo Thần vào phòng của Tịch Xuyên lấy tài liệu, cho nên anh cũng phải lên tầng 22.
Tô Khiết dựa theo thời gian Nhạc Hồng Linh bảo, vào lúc hai giờ sáng, đi vào khách sạn Hoàn Vũ, Tô Khiết có ngụy trang một chút, không trang điểm theo kiểu cô hai nhà họ Tô, đương nhiên cũng không phải kiểu ăn mặc lúc cô công khai lộ diện ở nước M lúc trước.
Thuật trang điểm hiện nay có thể coi như thuật đổi mặt luôn rồi, Tô Khiết sau khi tỉ mỉ ngụy trang rồi như đổi thành một người khác, mặc kệ là người từng biết cô là cô hai nhà họ Tô, hay người từng biết cô là tiến sĩ tâm lý, thì e rằng bây giờ cũng không nhận ra cô được.
Tô Khiết thuận lợi vào phòng 2204, khi Tống Vân nhìn thấy cô, ngay cái nhìn đầu tiên cũng không nhận ra cô, thiếu chút nữa là đánh nhau với cô rồi.
“Tôi là Tô Khiết.” Tô Khiết liên tục thông báo thân phận.
Tống Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi, bây giờ mới mở cửa ra cho cô vào: “Trời ơi, kỹ thuật trang điểm của cô càng ngày càng lợi hại hơn đó, ngay cả tôi cũng không nhận ra được.”
“Tài liệu đây, cầm cho kỹ, nhất định không thể để lọt vào tay của mấy người đó.” Đóng cửa, Tống Vân nhanh chóng cầm một cái thẻ nhớ đưa cho Tô Khiết.