CHƯƠNG 312
Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, Nguyễn Hạo Thần trở về, cô khẳng định không thể nào đi ra ngoài lúc này.
Hơn nữa bây giờ nếu cô thật sự muốn đi ra ngoài, sợ là Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ không cho phép cô đi.
Tô Khiết nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, cô nhanh chóng đặt quần áo qua một bên, sau đó nằm trên giường, kéo chăn mỏng đắp lên, giả bộ đã ngủ.
Cô sợ Nguyễn Hạo Thần sau khi lên lầu sẽ tới phòng cô kiểm tra.
Nhưng điều làm cô bất ngờ ngờ là sau khi Nguyễn Hạo Thần lên lầu, cũng không tới phòng cô, lúc đầu cô chọn một căn phòng ở tận trong cùng, giờ phút này, cô nghe thấy Nguyễn Hạo Thần đi một nửa thì dừng lại, sau đó cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng.
Tính bước chân từ sau khi anh lên lầu thì chắc lúc này Nguyễn Hạo Thần vào phòng làm việc.
Trễ như vậy anh vào phòng làm việc làm gì?
Trong lòng Tô Khiết mơ hồ có thêm mấy phần nghi ngờ, nhưng cô nằm ở trên giường không nhúc nhích, cô biết lúc này cô cũng không thể động đậy, có điều cô suy nghĩ một chút, vẫn cẩn thận lấy bộ đồ ngủ mặc vào.
Ước chừng qua một phút, Tô Khiết lần nữa nghe thấy tiếng bước chân của Nguyễn Hạo Thần, hiển nhiên anh từ trong phòng làm việc đi ra.
Sau khi Nguyễn Hạo Thần rời phòng làm việc, đôi mắt trong vô thức nhìn về phía phòng Tô Khiết, ngay sau đó, con ngươi anh nhanh chóng nheo lại, rồi bước nhanh về phía trước, đi tới phòng Tô Khiết.
Trong phòng, Tô Khiết đang nằm trên giường suy nghĩ chuyện Nguyễn Hạo Thần tới phòng làm việc, lúc nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, trong lòng cô hoảng sợ.
Nguyễn Hạo Thần định tới phòng cô?
Bởi vì phòng ngủ chính của Nguyễn Hạo Thần không phải ở bên này, mà là ở hướng ngược lại.
Mặc dù trước đó cô đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng vẫn không nhịn được khẩn trương, cô thậm chí cảm giác được tim mình đập đến mất quy luật.
Trước giờ cô không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ phút này cô thật sự
Tô Khiết âm thầm hít vào, thở ra, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, cô nhắm mắt, tiếp tục giả bộ ngủ, hơn nữa còn ra sức giả bộ sao cho tự nhiên hơn, giống hơn.
Ngay sau đó, Nguyễn Hạo Thần đẩy cửa phòng cô ra…
Trong nháy mắt, Tô Khiết cảm giác được tim mình dường như sắp nhảy ra ngoài, cũng may cô đang đắp chăn, trong phòng không có mở đèn, cho nên Nguyễn Hạo Thần không nhìn ra khác thường gì.
Mặc dù Nguyễn Hạo Thần không nhìn thấy khác thường của Tô Khiết, nhưng mượn ánh sáng bên ngoài, anh lại thấy rõ ràng bóng dáng người nằm trên giường.
Trong thoáng chốc đó, con ngươi đang nheo lại của Nguyễn Hạo Thần chợt lóe lên, khóe miệng chậm rãi cong lên, tựa như cười nhưng lại không cười.
Tốt, rất tốt, không nghĩ tới cô lại trở về ? Hơn nữa lúc này lại còn nằm ở trên giường giả bộ ngủ !
Nguyễn Hạo Thần đưa tay ra, mở đèn trong phòng, hơn nữa còn là đèn sáng nhất trong phòng.
Ánh sáng đột ngột khiến Tô Khiết có chút không thích ứng được, dù sao cô đang giả bộ ngủ, ánh sáng đột ngột mạnh như vậy sẽ khiến mi mắt phản ứng theo bản năng, có điều, Tô Khiết cố nhịn, không lộ ra khác thường nào.
Mặc dù mở đèn đột nhiên như vậy nhất định sẽ có ảnh hưởng, nhưng giờ này là khoảng thời gian ngủ quen thuộc nhất của một người, chỉ mở đèn cũng không đủ thức tỉnh một người đang ngủ say.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là Tô Khiết cũng không tiện “Tỉnh vào lúc này, bởi vì giờ khắc này mà tỉnh lại, cô nhất định phải đối mặt với anh, nhất định phải đối mặt với rất nhiêu chuyện.
Lúc này giả bộ ngủ là phương thức tránh né tốt nhất.