Chương 351
Tôi muốn đi toilet?” Dụ Vỹ Luân trừng cô, trong thanh âm đã cật lực đè thấp xuống có mang theo một sự tức giận khó phai.
Thì sao?” Tô Khiết nhướng mày, anh ta muốn đi toilet, kêu cô làm gì?
Không lẽ cô còn có thể giúp anh ta đi vệ sinh sao?
Cô giúp tôi.” Lời này của Dụ Vỹ Luân nghe giống như là được nghiến từ trong kế răng ra vậy.
Sao tôi giúp anh được? Không lẽ anh muốn tôi lấy giùm anh cái chai đến đây sao? Nói đi, muốn Lavie hay là Nutriboost.” Tô Khiết nhướng mày, ý vị thâm trường mà nhìn anh ta một cái, sau đó chậm rãi mà bổ sung nói: Tôi đoán anh dùng Lavie là đủ rồi…”
Tô Khiết…” Sắc mặt Dụ Vỹ Luân hoàn toàn đen sầm xuống, tức, mà cũng có chút xấu hổ.
Anh ta điên rồi, tự mình tìm ngược, nên mới kêu cô đến đây.
Thực ra anh ta cũng hiểu anh ta tại sao lại kêu cô đến đây, cô căn bản là không giúp anh ta được gì, chuyện này căn bản là không có ai có thể giúp anh ta, anh ta chính là không nhìn nổi anh ta ở đây chịu khổ mà Tô Khiết lại đang nhàn nhã tự tại ở kia.
Đương nhiên, thanh âm của hai người lúc này đều không cao, dù sao chuyện này cũng không thích hợp bàn luận lớn tiếng ở những chỗ này.
Cô giỏi lắm, đợi đó đi.” Dụ Vỹ Luân lúc này tức đến cực độ rồi, nhưng mà lại không thể làm gì, chỉ có thể xài võ mồm.
Tô Khiết nhàn nhạt liếc anh ta một cái, đôi mày nhướng lên, uy hiếp cô? Cô không thích nhất là bị người ta uy hiếp, Tô Khiết cười cười, sau đó cố ý huýt sáo một cái.
Đương nhiên tiếng huýt của cô không lớn, chỉ cần Dụ Vỹ Luân nghe thấy là đủ rồi.
Tô Khiết, cô nhớ đó cho tôi.” Dụ Vỹ Luân nghiến răng nghiến lợi mà thấp giọng gào lên, nếu như bây giờ anh ta có thể nhúc nhích, tuyệt đối sẽ bóp chết cô.
Biết rõ là anh ta không thể động đậy, biết rõ anh ta đang rất buôn vệ sinh, cô vậy mà còn cố ý huýt sáo, Dụ Vỹ Luân cảm thấy càng khó chịu hơn, cảm thấy thật sự sắp nhịn không được rồi.
Dụ Vỹ Luân căm hận mà nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẻ mặt Tô Khiết lại ngây thơ vô tội.
Cậu năm Tào nhìn Tô
Trên mặt Nguyễn Hạo Thần không nhìn ra được quá nhiều biến hoá cảm xúc, đôi mắt thanh lãnh không chút gợn sóng, nhưng khí toàn thân thì lại lạnh đến triệt để, ngay cả nhiệt độ xung quanh anh dường như cũng thấp xuống vài độ rồi.
Cậu năm Tào bất giác hít một hơi lạnh, trong một khoảnh khắc nào đó chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, cổ cũng lạnh lẽo, anh ta theo bản năng sờ sờ cổ, lần đầu tiên cảm thấy xem náo nhiệt cũng cần phải mạo hiểm tính mạng.
Tô Nghiên Nghiên vốn không ngốc, đặc biệt là trong mấy chuyện này cô ta phản ứng đặc biệt nhanh, cô ta mang máng có thể nhìn ra chút gì đó từ trên biểu cảm của cậu năm Tào.
Tô Nghiên Nghiên cố ý nhìn Tô Khiết một cái, sau đó giả vờ vô ý mà nói: Chị luôn rất là thích anh Dụ, năm năm trước anh Dụ đột nhiên huỷ hôn, có đả kích rất lớn đối với chị, chị thương tâm quá độ, bệnh tình thêm nặng, ông nội mới không thể không đưa chị đi nước M, bây giờ bệnh của chị cuối cùng đã khỏi rồi, lần này chị chính là vì anh Dụ mà quay về đó.”
Cô nói, Tô Khiết quay về vì Dụ Vỹ Luân?” Cậu năm Tào khẽ sững sờ, trong thần sắc có thêm vài phân phức tạp, Tô Khiết quay về là vì Dụ Vỹ Luân?
Chuyện này? Cậu năm Tào theo bản năng nhìn Nguyễn Hạo Thần một cái.
Phải đó, chị vừa mới khỏi bệnh thì đã kêu ông nội đón chị ấy về rồi, chị nói là vẫn còn thích anh Dụ, bảo ông nội nghĩ cách cho chị gả cho anh Dụ, nhưng mà ông nội có chút không đồng ý, cho nên ông nội mới đặc biệt tổ chức bữa tiệc này cho chị, ông nội hy vọng chị có thể thông qua bữa tiệc lần này mà tìm được người thích hợp hơn, nhưng mà bây giờ xem ra, trong lòng của chị chỉ có anh Dụ, trong cả bữa tiệc, ngoại trừ anh Dụ ra thì chị căn bản không có để ý đến người khác qua.” Tô Nghiên Nghiên từ ngữ khí của cậu năm Tào nghe ra được nhiêu manh mối hơn, cô ta nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh.