Chương 40
Thật ra hôm nay anh ta nghe nói nhà họ Tô tổ chức tiệc ở đây nên cố tình chạy tới, không ngờ Nguyễn Hạo Thần cũng ở đây
Dụ Vỹ Luân hiển nhiên cũng không nghĩ tới Tô Khiết là người hỏi anh ta, nhíu mày lại, đôi mắt nhìn về phía Tô Khiết thêm mấy phần phức tạp.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Dụ Vỹ Luân , cũng đợi anh ta trả lời.
Tô Khiết cũng nhìn về phía anh ta, ánh mắt trong trẻo mà điềm tĩnh.
Nếu cô dám hỏi như thế, cô cũng đã chắc chắn Dụ Vỹ Luân trả lời như thế nào.
Thật ra, cả hai câu trả lời đối với Dụ Vỹ Luân mà nói đều có lợi mà không có hại, quan trọng phải xem Dụ Vỹ Luân lựa chọn thế nào.
Nếu Dụ Vỹ Luân nói có, sẽ xoay ngược lại chuyện năm năm trước, để anh ta với Tô Nghiên Nghiên vô tội. Đó là điều người bình thương đang nghĩ tới.
Nhưng cô biết Dụ Vỹ Luân không phải người thường, ngược lại, tính anh ta là loại hồ ly lắm mưu nhiều kế.
“Tôi không biết video này.” Dụ Vỹ Luân không do dự nhiều, trả lời cũng rất chắn chắn.
Tô Khiết cười thầm, Dụ Vỹ Luân đúng là đủ giảo hoạt, nếu bây giờ anh ta nói anh ta biết video này, thì hôm nay video bị phát ra anh ta sẽ trở thành người đáng nghi nhất .
Nhưng giờ phút này anh ta không bỏ đá xuống giếng mà ăn ngay nói thật, sẽ giúp anh ta kiếm được thanh danh tốt, hình tượng tốt.
Câu trả lời như thế, đối với Dụ Vỹ Luân mà nói mới là có lợi nhất.
Tô Khiết đoán chắc điều đó, nên cô mới hỏi như vậy.
Chỉ đáng thương cho Tô Nghiên Nghiên, Dụ Vỹ Luân đã hoàn toàn từ bỏ Tô Nghiên Nghiên .
Lúc này rất nhiều người nhìn về phía Tô Nghiên Nghiên , có đồng tình, cũng có trào phúng.
Sắc mặt Tô Nghiên Nghiên vô
Khóe môi Nguyễn Hạo Thần chậm rãi cong lên, quả nhiên, như anh dự đoán.
“Đáp án của Dụ Vỹ Luân lúc này đúng là làm người khác bất ngờ, nhưng nghĩ kĩ lại thì thật ra cùng phù hợp với phong cách làm việc của anh ta, lần này cô cả Tô khá may mắn.” Cậu năm Tào dù gì cũng là Cục trưởng Cục công an, có một số việc vừa nghĩ là thông.
“Hoặc là, cô ấy đã sớm đoán chắc.” Trong đôi mắt Nguyễn Hạo Thần thêm mấy phần bí hiểm.
“Không thể nào? Nếu thật sự là như vậy, tâm tư cô cả Tô cũng sâu đấy!” Đối với khả năng ấy, Cậu năm Tào không quá tin tưởng: “Nếu đúng như anh nói, cô cả Tô hiểu biết Dụ Vỹ Luân cũng đủ sâu.”
Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nhìn về phía anh ta, trong đôi mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, như sắp kết thành băng.
“Em nói gì sai à?” Cậu năm Tào chống lại ánh mắt của anh, âm thầm hít một hơi, mình vừa nói điều gì sai ư?
Trong đại sảnh, Lưu Vân âm thầm liếc ánh mắt sai khiến phóng viên bên cạnh.
“Cô Tô, cô có thể cho chúng tôi biết, người đàn ông trong video này là ai không?” Phóng viên kia hiểu ý, hỏi về phía Tô Khiết , giọng điệu gây sự: “Cô Tô với người đàn ông trong video hẳn là bạn bè nam nữ nhỉ?”
“Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, giờ phút này anh nói những lời ấy, hy vọng anh có thể chịu trách nhiệm.” Ông cụ Tô chuyển mắt, nhìn về phía phóng viên, không giận mà uy, khí thế đó trong thoáng chốc đè ép người khác không thở nổi.
Phóng viên rụt người lại, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, không dám nói nữa.