Chương 385
Để thực tế, Đường Minh Hạo còn đẩy Đường Vũ Kỳ, muốn cô bé phát ra tiếng bước đi.
Tuy nhiên, nó vừa đẩy, Đường Vũ Kỳ đột nhiên ngã xuống đất, trực tiếp kêu lên: Anh ơi, đau quá.”
Đường Minh Hạo sửng sốt, vừa rồi nó không có dùng lực, bình thường em gái nó không thích khóc, thậm chí cô bé có ngã xuống trầy xước tùm lum cũng không kêu một tiếng, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tuy nhiên, như vậy thì thực tế hơn, Đường Minh Hạo liên tục nói với Nguyễn Hạo Thần ở đầu dây bên kia: Chú ơi, con và em gái trốn ra ngoài gọi điện thoại, em gái con chạy đi rồi, con không nói với chú nữa, con đi tìm em gái đây.”
Lần này Nguyễn Hạo Thần không thể nói thêm gì nữa, câu nói trốn ra ngoài gọi điện thoại của Đường Minh Hạo có thể coi như là giải thích cho nghi ngờ trước đây của anh, trong tình huống như vậy, anh nên cúp máy.
Tuy nhiên, Tô Khiết và Hứa Dinh Dinh trong sảnh đã nhanh chóng chạy đến khi nghe thấy tiếng kêu của Đường Vũ Kỳ.
Sao thế? Cưng à, có chuyện gì thế?”
Khi Nguyễn Hạo Thần đang muốn cúp điện thoại, đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, anh dừng lại động tác.
Đường Minh Hạo vốn dĩ muốn cúp điện thoại, nhưng nhìn thấy Tô Khiết đi vào đột ngột, trong lòng lo lắng không cúp máy, thay vào đó là mở loa ngoài, câu nói tiếp theo của Nguyễn Hạo Thần trên điện thoại trực tiếp khiến Tô Khiết hồn phi phách tán.
Cậu bạn nhỏ, cậu đang nói dối.” Giọng Nguyễn Hạo Thần vẫn gợi lên sức uy hiếp thông qua điện thoại.
Cậu bạn nhỏ, cậu đang nói dối.” Giọng Nguyễn Hạo Thần vẫn gợi lên sức uy hiếp thông qua điện thoại.
Lúc này, giọng điệu của anh là khẳng định, không phải nghi ngờ.
Tô Khiết đột nhiên nghe thấy giọng nói của Nguyễn Hạo Thần, lúc này cô còn tưởng mình bị ảo giác, Nguyễn
Chuyện gì đang xảy ra? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?
Nhưng nghe những gì Nguyễn Hạo Thần nói, cơ thể cô trực tiếp đông cứng lại.
Nguyễn Hạo Thần bảo Minh Hạo nói dối?
Tại sao Nguyễn Hạo Thần lại nói như vậy? Minh Hạo đã nói gì với anh?
Tô Khiết không dám lên tiếng, lúc này điện thoại di động của Minh Hạo đang bật, chế độ rảnh tay, nếu cô nói, giọng nói của cô rõ ràng sẽ truyền đến bên Nguyễn Hạo Thần.
Cũng may lúc vào phòng cô không phát ra tiếng động, hoá ra Vũ Kỳ chỉ vô tình ngã xuống đất, không có chuyện gì xảy ra, nhưng cô bé lại khóc lớn như vậy, khiến cô cảm thấy thật kỳ lạ thôi, cho nên câu cảm thán vừa rồi là của Hứa Dinh Dinh.
Minh Hạo đang nghe điện thoại Tô Khiết cũng nhìn thấy, nhưng cô chỉ nghĩ Minh Hạo đang nói chuyện điện thoại với học trưởng nó nên không cảm thấy có gì lạ.
Minh Hạo hiểu chuyện và tự chủ hơn những đứa trẻ bình thường, vì vậy bình thường cô cũng không quản lý quá nghiêm khắc.
Hứa Dinh Dinh nhìn thấy phản ứng sững sờ của Tô Khiết.
Nguyễn Hạo Thần.” Tô Khiết nói với Hứa Dinh Dinh bằng khuôn miệng.
Vào những lúc quan trọng Hứa Dinh Dinh đều phản ứng rất nhanh, cô ấy ngay lập tức cố tình gầm lên: Đây là điện thoại của ai? Con đang gọi cho ai?”
Con muốn gọi cho ba, nhưng nhầm số.” Đường Minh Hạo ngay lập tức hiểu ý định của Hứa Dinh Dinh, trả lời một cách rụt rè.