Chương 469
“A! A! Hóa ra là thế, suýt nữa là tôi đã quên mất người phụ nữ xấu xa này rồi, chị ba phải dạy dỗ người phụ nữ xấu xa ấy một bài học mới được.” Cuối cùng Tiểu Thất đã hiểu, nhất thời anh ta vui vẻ đến mức muốn bay lên.
Vào lúc này, Lưu Cầm mở cửa đi vào trong phòng.
“Thế, thế nào rồi?” Lưu Câm vừa bước vào bên trong phòng, cô ta lập tức sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Tô Khiết không trả lời, cô chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc nhìn cô ta.
“Cô đã làm gì tổng giám đốc Lý?” Nhìn thấy màu đỏ chảy lênh láng trên mặt đất, còn có một nửa chai rượu trên bàn, Lưu Cầm sợ đến nỗi run lẩy bẩy.
Cô ta thấy Tô Khiết vẫn thản nhiên, thậm chí không hề hỗn loạn và nhếch nhác một chút nào, vậy thì chắc chắn tổng giám đốc Lý đã gặp chuyện rồi.
Cô ả ngốc nghếch này sẽ không làm tổng giám đốc Lý bị thương đó chứ?
Không phải cô ta đánh tổng giám đốc Lý bị thương, rồi ép ông ta ký tên xuống bản hợp đồng đâu nhỉ?
Nhưng cho dù là thế thì tổng giám đốc Lý đâu rồi, ông ta đi đâu mất rồi?
Sẽ không bị cô ta hủy thi diệt tích đâu nhỉ?
“Cô, không phải cô giết tổng giám đốc Lý rồi chứ?” Sắc mặt của Lưu Cầm thay đổi nhanh chóng, cơ thể của cô ta run rẩy:”Tô Khiết, cái đồ ngu ngốc, cô đã làm gì tổng giám đốc Lý rồi?”
“Ả đàn bà ngu ngốc kia còn dám mắng chị ba, đúng là không muốn sống nữa rồi.” Tiểu Thất hừ lạnh.
Nguyễn Hạo Thần híp mắt, ánh mắt lạnh lùng của anh toát ra sát khí ngùn ngụt, đồ chết tiệt, có điều, anh phải để người phụ nữ của mình chơi chán rồi mới ra mặt.
Tô Khiết khẽ híp mắt, có điều lúc nhìn vê phía cô ta, cô vẫn tỏ ra bình tĩnh như mọi khi, chỉ nói bằng giọng lạnh lùng:”Cô qua đây.”
“Cái gì?” Lưu Cầm sững sờ, nhìn Tô
“Cô qua đây rồi tôi nói cho mà nghe.” Tô Khiết nhìn cô ta, cô cười cười, nụ cười trông có vẻ rất ôn hòa, chỉ có điều, vẻ lạnh giá lại được ẩn sâu bên trong.
Nếu đổi lại là người khác thì chưa chắc đã may mắn như cô, nếu là người không có năng lực thoát thân thì chỉ có thể để tổng giám đốc Lý làm nhục mà thôi.
Bởi thế, cô phải tính món nợ này!
Bởi thế hôm nay phải tính hết món nợ này mới được!
Nếu hôm nay là người khác, Lưu Cầm làm như vậy thì cô gái đã đã bị hủy hoại triệt để rồi, thậm chí còn ép cô gái ấy vào bước đường cùng nữa.
Chưa chắc trước đây Lưu Cầm chưa từng làm như thế, bởi vậy, lần này nếu như cô không dạy cho Lưu Cầm một bài học thì thiên lý khó dung.
Lưu Cầm hít sâu một hơi, bây giờ cô ta đã bình tĩnh hơn nhiều, thấy rượu đỏ chảy lênh láng trên mặt đất, cũng không có dấu vết đánh nhau nào trong căn phòng này, ngoại trừ bình rượu ấy ra thì mọi thứ đều chỉnh tề.
Bởi thế không thể nào có người bị mất mạng cho được, chắc là cô ta đã cả nghĩ rồi.
Hơn nữa Tô Khiết vừa ngu ngốc lại vừa khờ khạo, cô ta còn là một cô gái yếu ớt, sao có thể làm tổng giám đốc Lý bị thương cho được.
Bây giờ, cô ta mới nở nụ cười xán lạn với Tô Khiết, thậm chí trong lòng còn mỉa mai, đến nước này rồi mà Tô Khiết vẫn còn cười được, hơn nữa nụ cười lại trong sáng như vậy, đúng là đồ ngốc.
Một khi là thế, Lưu Cầm bèn không kiêng dè hay sợ hãi gì nữa, cô ta sải bước đến trước mặt Tô Khiết.