Chương 491
Chuyện cô đột nhiên ngất xỉu như vậy quá bất ngờ, Nguyễn Hạo Thần giờ phút này cảm thấy trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Cậu hai Trác nhìn Nguyễn Hạo Thần, trong mắt toàn là ngạc nhiên, đây là lão tam sao? Từ khi nào lão tam lại biến thành một người nóng vội như vậy chứ?
Con người trầm ổn lúc bình thường đi đâu mất rồi?
Cô gái nằm trong lòng anh ta, mặt mũi hồng hào, vừa nhìn đã biết là không có vấn đề gì to tát rồi.
“Cô ấy say rồi.” Cậu hai Trác lại gần, quan sát rồi trực tiếp đưa ra kết luận.
Y thuật của cậu hai Trác là không thể nghi ngờ, cho nên dù anh ta không kiểm tra mà trực tiếp phán đoán thì cũng không một ai hoài nghi.
Tuy nhiên, vấn đề quan trọng hiện tại chính là Tô Khiết đã uống rượu khi nào?
“Say rồi?” Nguyễn Hạo Thần sửng sốt, trong lúc nhất thời tựa hồ vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, sao lại say, cô đâu có uống rượu, người uống rượu là anh mà, tại sao người say rượu lại là cô ấy?
Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nhớ ra vừa rồi mình đã đẩy hết rượu sang miệng của cô ấy, chẳng lẽ chỉ vì uống một chút rượu mà cô ấy liền say sao?
Tửu lượng của cô ấy đến đâu?
“Chị ba uống rượu khi nào thế? Sao tôi không thấy? Tôi luôn ở bên cạnh chị ấy, lúc nào cũng quan sát chị ấy mà, chị ba tuyệt đối không có uống rượu.” Tiểu Thất không phải không tin anh hai mình mà là cậu ta kiên định với những gì mình nhìn thấy.
“Tiểu Thất nói rất đúng, chị ba không uống rượu, mọi người đều đang đợi anh, chị ba vẫn luôn đánh bài cùng chúng tôi mà.” Cậu năm Tào cũng nhịn không được nói ra nghi hoặc của chính mình.
“Cô ấy không uống nhưng có người uống.” Cậu hai Trác cười hì hì nhìn Nguyễn Hạo Thần.
Lúc anh ta vừa đến đã thấy Nguyễn Hạo Thần uống rượu xong liền hôn Tô Khiết, chỉ sợ rượu trong miệng Nguyễn Hạo Thần đều chảy qua miệng của Tô Khiết hết rồi.
“Như vậy cũng say sao?” Cậu năm Tào triệt để hoảng sợ, tửu lượng như vậy thì
“Có lẽ đặc thù thể chất của cô ấy là mẫn cảm với rượu, ngửi thấy mùi rượu sẽ choáng váng còn nếu uống thì dù chỉ là một lượng nhỏ cũng sẽ ngất, nên vừa rồi có lẽ cô ấy đã bị người nào đó cưỡng ép uống rượu.” Khi nói lời này cậu hai Trác đã cố ý liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần, ý tứ của anh ấy rất rõ ràng.
“Vậy cô ấy không sao đúng không?” Nguyễn Hạo Thần nghe được Tô Khiết mẫn cảm với rượu thì lại càng lo sợ…
“Chắc không có chuyện gì lớn đâu, ngủ một giấc là xong, nếu tình hình tốt thì có lẽ sẽ ngủ yên cho tới sáng.” Cậu hai nói xong thì dừng lại nhìn Nguyễn Hạo Thần, cười có chút bí hiểm: “Nhưng cũng không loại trừ tình huống đặc thù.”
“Tình huống đặc thù gì?” Nguyễn Hạo Thần lập tức nhíu mày, sắc mặt chớp mắt đã thay đổi, vừa nói sẽ ngủ một giấc thật say xong lại nói tình huống đặc thù, rốt cuộc là tình huống nào đây?
“Chuyện này thì tôi không chắc lắm, cậu cứ đưa cô ấy về đi, tối nay là biết thôi.” Cậu hai Trác không nói rõ mà chỉ cười một cách gian xảo.
Những người có thể chất mẫn cảm với rượu sau khi tỉnh lại sẽ phản ứng rất dữ dội, dữ dội một cách điên cuồng, điên cuồng một cách khó tin, khiến người ta khó mà đỡ được.
Không biết cô gái này có thuộc loại điên cuồng thái quá đó không nữa.
Tuy nhiên, nếu cô ấy thực sự là kiểu phản ứng điên rồ đó, thì cũng chưa chắc là chuyện xấu với lão tam.
Tuy rằng anh ta chưa được chứng kiến hành động đáng sợ của Tô Khiết lúc nãy nhưng anh ta thấy lão tam rất lo lắng cho cô ấy, nói không chừng đối với lão tam mà nói thì sẽ là một chuyện vui bất ngờ.