Chương 5
Chờ tới lúc anh chạy tới, trong nháy mắt trước khi cô đóng cửa lại, anh chỉ kịp bắt gặp một thoáng bóng lưng của cô dưới ánh đèn hành lang chiếu xuống.
Cô cầm đi áo của anh, cầm đi áo ngủ của anh nên anh không thể đuổi theo ra ngoài.
Anh thầm nghiến răng, trong ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén! Tốt lắm! Nửa đêm cô nhảy qua cửa sổ vào phòng anh, sau đó…
Sau đó cô tự nhiên lại chạy thoát như thế à?
Người phụ nữ đáng chết này lại còn cầm đi áo ngủ và quần áo của anh!
Đáng chết, cô trả cho anh một đồng xu! Anh cũng chỉ giá trị một khối xu thôi à!!
Từ trước đến nay đều là anh đùa giỡn người khác, còn chưa có người nào dám đùa giỡn anh như thế cả!
Nguyễn Hạo Thần anh lật tay thành mây, úp tay làm mưa, quát tháo trong thương trường không một ai bằng, hôm nay lại bị một con mèo hoang nhỏ cào mặt.
Người phụ nữ kia quả thật quá to gan, tốt, thật tốt!
Anh tức giận cười ngược, xoay người đầy tao nhã và tìm cái bật lửa trên tủ đầu giường bật lên.
Trong ánh lửa chập chờn, anh ấn điện thoại nội bộ của khách sạn, sau đó nhanh chóng ấn một nút.
“Cậu Dương ?” Chỉ hai giây đã có người nghe máy.
“Anh canh giữ ở cửa chính của khách sạn, không được cho bất kỳ kẻ nào rời đi.” Nguyễn Hạo Thần dần nheo mắt lại, hơ thở nguy hiểm giống như có thể lập tức cắn nuốt người khác.
Ở khách sạn của anh, anh ngược lại muốn xem thử người phụ nữ kia làm thế nào chạy thoát được?
“Vâng.” Cho dù thư ký Ngô không hiểu nguyên nhân nhưng không do dự hay thắc mắc gì, quyết đoán thực hiện mệnh lệnh.
Mỗi lần Cậu Dương ở khách sạn, thư ký Ngô đều sẽ ở tầng một đợi lệnh bất cứ lúc
Tô Khiết ra khỏi phòng liền bỏ tất cả đồ ôm trong tay ở ngoài cửa, cô cầm quần áo và áo ngủ của anh chỉ là đề phòng anh đuổi theo, mà cô cầm điện thoại di động của anh là để kéo dài thời gian anh liên hệ với bên ngoài.
Không thể không nói, cô suy nghĩ rất toàn diện.
Nhưng Tô Khiết rõ ràng đã đánh giá thấp tốc độ và năng lực của cậu ba Nguyễn .
Khi Tô Khiết ra khỏi thang máy, đến tầng một đại sảnh, thư ký Ngô đã đứng ở cửa khách sạn, đang ngăn cản một đôi tình nhân nhỏ muốn rời khỏi khách sạn.
“Chúng tôi vừa nhận được cảnh báo nói gần khách sạn có khủng bố tấn công, vì an toàn của quý khách, khách sạn không thể để cho bất kỳ người nào rời đi vào lúc này được.” Vẻ mặt thư ký Ngô nghiêm túc lại nặng nề.
“Ồ? Anh yêu, hay chúng ta tạm thời đừng đi, lỡ chuyến bay là chuyện nhỏ, nếu chẳng may gặp phải nguy hiểm thì thảm rồi.” Nữ sinh bị dọa tới biến sắc, nắm chặt cánh tay của nam sinh.
“Đúng, đúng, vậy chúng ta về phòng trước đã.” Nam sinh liên tục gật đầu, hình như rất sợ phần tử khủng bố lại đột nhiên xuất hiện nên vội vàng quay vào trong khách sạn.
Thư ký Ngô không nhịn được thầm cho mình một điểm khen ngợi. Anh ta đúng là quá thông minh cơ trí, có phải không?
Khóe miệng Tô Khiết giật giật, lý do này cũng đủ làm cho người ta choáng váng rồi.
Đây hẳn là do người đàn ông trong phòng vừa rồi căn dặn, rất rõ ràng là để bắt cô.