Chương 560
Mấy người này ai cũng khiến cô đau đầu!
Tô Khiết đành phải miễn cưỡng nghe máy.
Nửa người trên của Nguyễn Hạo Thần vẫn đè lên người cô, thấy cô nghe máy, anh bèn ghé sát lại.
Cơ thể Tô Khiết khẽ cứng đờ lại, kêu lên một tiếng, may mà Nguyễn Hạo Thần không làm gì khác.
“Thanh, sao lúc này cháu mới nghe máy, không sao chứ?” Cô vừa nghe máy, giọng nói lo lắng của ông cụ Tô đã truyền đến.
“Ông nội, cháu không sao.” Tô Khiết cố gắng hết sức để giọng nói của cô không bị khác lạ, nhưng lúc này Nguyễn Hạo Thần đang đè lên người cô, ngón tay còn cố ý vuốt ve trên da thịt cô, khiến cô toàn thân đều cảm thấy không thoải mái.
“Ừm, không sao thì tốt, ông nội gọi điện là muốn nói cho cháu, ông nội có chút việc gấp, đã ra ngoài rồi, có thể khoảng thời gian này sẽ không ở thành phố A, cháu phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
Ông cụ Tô nói khoảng thời gian này không ở thành phố A, nghe ý của ông có vẻ khoảng thời gian này sẽ không ngắn!
Nguyễn Hạo Thần hơi nhíu mày lại, anh vốn dĩ còn muốn đến nhà họ Tô, tìm ông cụ Tô để nói chuyện đàng hoàng, nếu khoảng thời gian này ông cụ Tô không ở thành phố A, vậy thì có chút phiền phức rồi.
“Đưa điện thoại đây, để anh nói chuyện với ông…” Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần hơi sáng lên, rồi đột nhiên mở miệng, lúc anh nói chuyện, thật ra cũng đang cách chiếc điện thoại của Tô Khiết rất gần, hơn nữa giọng của anh cũng không nhỏ, đương nhiên, là anh cố ý.
Tô Khiết sợ hãi, thật ra cô vẫn luôn phòng bị Nguyễn Hạo Thần, nhưng không ngờ là lại không thể phòng được anh, Tô Khiết nhanh chóng che miệng anh lại, bởi vì Nguyễn Hạo Thần ở trên, cô ở dưới, tư thể này của bọn họ khiến cô không thể nào có thể che được miệng anh lại.
Ngay sau đó, Tô Khiết
Nguyễn Hạo Thần cũng không giãy ra, phải nói cô chủ động như này đúng là khiến anh cảm thấy bất ngờ, nhưng chỉ cần nghĩ đến mục đích của cô…
Đôi mắt anh hiện lên vẻ nguy hiểm, cô sợ ông cụ Tô biết chuyện của hai người họ đến vậy ư.
Cô định giấu ông cụ cả đời sao?
Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nhớ đến lời cô nói ở Danh Tước hôm qua, cô nói một năm sau cô sẽ rời đi, đôi mắt cậu ba Nguyễn híp lại.
“Thanh, cháu đang ở cạnh ai vậy, bên cạnh cháu có đàn ông à?” Giọng nói của ông cụ Tô lộ rõ sự hoang mang.
“Ông nội, ông nghe nhầm rồi.” Tô Khiết dùng một tay bịt chặt miệng Nguyễn Hạo Thần lại, chỉ sợ anh sẽ nói linh tinh gì đó nữa.
Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch miệng lên, nghe nhầm à, cô nói dối mà mặt vẫn không đỏ, tim không loạn.
“Con bé này, ức hiếp ông điếc hả?” Hiển nhiên là ông cụ Tô không dễ lừa như vậy.
Tô Khiết mím môi, đang định mở miệng.
“Có phải Liên Cung không? Cháu ở cùng Liên Cung hả?” Giọng nói của ông cụ Tô lại truyền đến.
Hôm qua Liên Cung đến nhà họ Tô cầu hôn, tuy mọi chuyện vẫn chưa ấn định, nhưng nói không chừng Liên Cung lại hẹn Thanh rồi thì sao?
Lúc này, Tô Khiết đang bịt chặt miệng Nguyễn Hạo Thần lại, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, cô để điện thoại bên tai, cũng rất gần với Nguyễn Hạo Thần.
Vậy nên, lời nói của ông cụ Tô Nguyễn Hạo Thần có thể nghe thấy rõ từng chữ một.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, đôi mắt hơi híp lại, anh muốn xem xem, cô sẽ trả lời như thế nào!