Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 661


trước sau

CHƯƠNG 661

Đường Minh Hạo giả vờ lơ đãng ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia một cái, trên mặt người đàn ông kia không có biểu cảm gì, không nhìn ra khác thường, nhưng Đường Minh Hạo lại sắc bén phát hiện trong ống tay áo của người đàn ông kia lóe lên ánh sáng.

Rõ ràng trong tay người đàn ông kia cầm vật gì đó tựa như lưỡi dao.

Sở dĩ Đường Minh Hạo nhạy bén hơn đứa trẻ khác cũng là vì liên quan đến hoàn cảnh sống của nhóc, tiếp xúc với những người kia.

Ở bên cạnh những người như Đường Bách Khiêm và Tô Khiết thì những người đó đều không tầm thường.

Trong lúc vô tình Đường Minh Hạo học được rất nhiều thứ, có những điều không được học ở trường học và sách giáo khoa, huống chi bình thường Đường Bách Khiêm và Mộ Dung Tri còn đặc biệt dạy cho Đường Minh Hạo không ít chuyện.

Cho nên Đường Minh Hạo còn nhỏ tuổi nhưng lại bình tĩnh và nhạy bén vượt qua người bình thường.

Bước chân Đường Minh Hạo cũng không dừng lại, vân nắm tay Đường Vũ Kỳ tiếp tục đi về phía trước, cũng không lộ vẻ khác thường nào.

Nhưng lúc người đàn ông kia sắp đến trước mặt bọn họ thì nhóc đột nhiên thay đổi vị trí với Đường Vũ Kỳ, bảo vệ Đường Vũ Kỳ ở trong lòng.

Người đàn ông kia có dao trong tay, cho nên nhóc phải bảo vệ em gái.

Dường như người đàn ông đi về phía bọn họ hơi nhíu mày lại, lúc này bước chân của người đàn ông kia rõ ràng chậm lại một chút.

“Em đi bộ mà lại không nhìn đường, vừa rồi em suýt nữa vấp ngã đó.” Đường Minh Hạo kéo Đường Vũ Kỳ, cố ý nghiêm túc trách cô bé, lúc này Đường Minh Hạo cũng không nhìn người đàn ông kia một cái.

“Em biết rồi, anh trai đừng tức giận.” Đường Vũ Kỳ cũng không chú ý được sự khác thường, nhưng cô bé nghe anh trai trách thì cũng không hề không vui vẻ.

Cô bé biết anh trai quan tâm mình nên mới tức giận.

Để anh trai không tức giận nữa nên Đường Vũ Kỳ còn làm mặt quỷ đáng yêu với anh trai nhà mình, Đường Minh Hạo cười cười với cô.

Người đàn ông kia hơi híp mắt lại, cũng không phát hiện điều gì khác thường nên tiếp tục đi về phía bọn họ.

Mặc dù Đường Minh Hạo không biểu hiện ra sự khác thường, nhưng trong lòng cậu vẫn rất lo lắng, bởi vì người đàn ông kia cầm lưỡi dao trong tay, lưỡi dao đó ở trong tay một số người còn nguy hiểm hơn cả dao.

Nhóc biết nếu người đàn ông kia muốn giết mình thì cũng chỉ cần một động tác giơ tay, nếu chỉ có một mình nhóc thì dễ nói, nhưng hiện tại nhóc còn nắm tay em gái.

Nhóc thông minh thế nào, bình tĩnh ra sao thì cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, vẫn còn kém xa với người trưởng thành.

Nhóc thấy người đàn ông kia cách bọn họ ngày càng gần thì cũng càng căng thẳng, nhóc dùng sức nắm chặt tay Đường Vũ Kỳ theo bản năng.

“Anh trai, anh sao vậy? Anh nắm tay em đau quá.” Đường Vũ Kỳ cảm giác anh trai nắm tay mình ngày càng chặt, cô bé cảm thấy tay có chút đau.

Bình thường anh trai sẽ không bao giờ làm đau cô bé, anh trai bị sao vậy?

Đường Minh Hạo vốn lo lắng thì nghe thấy Đường Vũ Kỳ nói, trái tim đột nhiên trầm xuống, con ngươi bản năng liếc về phía người đàn ông kia một cái, quả nhiên cậu thấy người đàn ông kia dừng bước lại.

Sau đó nhóc nhìn thấy người đàn ông kia cầm lưỡi dao chặt hơn, bởi vì tay hắn ta nắm chặt nên không nhìn không thấy lưỡi dao, nhưng Đường Minh Hạo biết càng như thế thì càng nguy hiểm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện