CHƯƠNG 670
Tô Khiết nghĩ, tin nhắn cô vừa soạn, anh chắc nhìn thấy rồi?
Thật ra, có quan hệ của Tịch Xuyên và Hứa Dinh Dinh, chuyện hai đứa trẻ của Tô Khiết chắc chắn không giấu được bao lâu.
Nguyễn Hạo Thần sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Thật ra cô cảm thấy, Nguyễn Hạo Thần biết chắc cũng không có gì, dù sao bọn họ chỉ là kết hôn theo hợp đồng, hai đứa trẻ là sinh ra trước khi bọn họ kết hôn, không có quan hệ gì với anh cả.
Đương nhiên, quan trọng hơn là đứa trẻ không phải của Nguyễn Hạo Thần, cho nên chuyện này với Nguyễn Hạo Thần không quan hệ xung đột trực tiếp gì.
Cô tin lấy nhân phẩm của Nguyễn Hạo Thần chắc cũng sẽ không làm lớn chuyện.
Cho nên, Tô Khiết cảm thấy cũng không cân thiết phải che đậy nhiều làm gì cả, nhìn thấy thì nhìn thấy thôi.
Trong ngực của Nguyễn Hạo Thần lúc này chỉ có một câu nói trong tin nhắn vừa rồi của Tô Khiết – có thời gian thì đi gặp nó.
Cô đối với cái tên Đường Minh Hạo đó thật sự nhớ mãi không quên.
Đường Minh Hạo? Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc có quan hệ gì với cô?
Hay là, anh nên đi điều tra thử.
Đợi anh tra ra, anh tuyệt đối sẽ không tha cho tên Đường Minh Hạo đó.
Lần trước, anh đã hỏi cô, Đường Minh Hạo là ai, nhưng cô nói với anh, Đường Minh Hạo là con trai của cô.
Cho nên, lần này anh không có hỏi nhiều, bởi vì anh cảm thấy hỏi cũng không hỏi được gì, không bằng anh tự mình đi điều tra cho nhanh, trực tiếp hơn.
Đây cũng chính là phong cách của Nguyễn Hạo Thần.
Cảm xúc trong ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần rất nhanh được giấu đi, cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô: “Dậy đi, ăn sáng xong cùng anh đến công ty.”
“.. “Tô
Cô tưởng, anh dẫn cô đi công tác, chẳng qua chỉ là muốn để tôi cô bồi anh, anh ban ngày đi bàn chuyện làm ăn căn bản không cần dẫn cô theo. Bàn chuyện làm ăn cô căn bản không thể giúp được anh.
Cô đối với chuyện kinh doanh thật sự không biết gì.
Anh rốt cuộc có ý gì?
Tô Khiết lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, công việc của anh ở bên này không phải là kinh doanh của Nguyễn Thị, anh cũng không cần tránh cô sao?
Tô Khiết bởi vì trong lòng đang suy nghĩ, cho nên không có nhúc nhích, mà cứ ngây ra nhìn anh.
“Ngây ra làm gì? Dậy thôi.” Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy bộ dạng của cô, khẽ mỉm cười, khi cô ngốc nghếch như này thật sự rất đáng yêu. Anh phát hiện, cô của bây giờ, ở trước mặt anh, dường khi ngây ngốc đáng thương càng lúc càng nhiều, sự ngây thơ cũng theo đó mà tăng lên, còn kiểu thông minh phòng bị kia càng ngày càng ít.
“Nguyễn Hạo Thần, anh tại sao cứ muốn dẫn em đi?” Tô Khiết vẫn không nhúc nhích, chỉ là nhìn ánh mắt của anh hơi lóe lên, cô cảm thấy loại cử động này thật sự rất kỳ lạ.
Nguyễn Hạo Thần nghe thấy lời cô nói, động tác vừa muốn xoay người chợt dừng lại, mắt nhìn thẳng vào cô.
“Em nói xem?” Đáy lòng Nguyễn Hạo Thần bỗng nhiều thêm vài phân chờ mong, ‘đồ ngốc nhỏ này đối với tình cảm cực kỳ chậm chạp có phải cuối cùng hiểu được cái gì đó rồi không?