CHƯƠNG 95
“Cậu chắc chắn là thằng nhóc xóa chứ?” Mắt Nguyễn Hạo Thần hơi híp lại, đáy mắt càng thâm sâu hơn, không biết đang nghĩ gì.
“Chắc chắn, vừa xuống sân bay, chỉ có mình thằng nhóc động vào điện thoại của em, hơn nữa, đến lịch sử cuộc gọi với anh cũng bị xóa rồi, vì thế nhất định là thằng nhóc kia.” Tịch Xuyên càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng thêm buồn bực.
“Tại sao thằng nhóc phải xóa những thứ này?” Nguyễn Hạo Thần dường như thấy có chút kì lạ, chuyện này có gì đó nói không rõ, một đứa nhỏ 4 tuổi, phải cảnh giác đến thế nào mới làm như vậy?
Hơn nữa rõ ràng Tịch Xuyên giúp bọn nhỏ, sao thằng nhóc vẫn còn làm vậy?
“Em cũng không hiểu.” Về chuyện này, Tịch Xuyên hoàn toàn không hiểu nổi, chẳng qua anh ta chỉ cảm thấy hai đứa nhỏ đáng yêu, chụp vài tấm ảnh làm kỉ niệm, vì sao thằng nhóc kia lại phải xóa ảnh đi chứ?
Còn cả lịch sử cuộc gọi nữa.
“Anh ba, còn có chuyện này, lúc em nhìn bản sao khai sinh của bọn nhỏ, phần ba ruột để trống.” Lúc đó hai đứa nhỏ bảo anh ta giả làm ba chúng, vì thế, lúc anh ta nhìn bản sao khai sinh, rất chú ý chỗ này, anh ta ngừng chút, rồi nói tiếp: “Hai đứa nhỏ quay về lần này là để tìm mẹ chúng, nghe chúng nói, hình như mẹ chúng vừa kết hôn ở thành phố A.”
Tịch Xuyên không hề thích tiết lộ chuyện riêng của người khác chỉ là đột nhiên anh ba hỏi tới, đương nhiên anh ta biết thì sẽ không giấu, có gì nói hết, chẳng qua anh ta cũng không biết nhiều về hai đứa nhỏ, chỉ là từ điều vụn vặt trong lời hai đứa nói với nhau, anh ta vẫn nghe ra chút ít
“Vừa rồi ai đón bọn nhỏ?” Nghe thấy lời của Tịch Xuyên, đôi mắt hơi híp lại của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên lóe lên, chẳng qua, rất nhanh liền biến mất, nếu không chú ý, căn bản không thấy được.
“Mẹ của bọn nhỏ.” Tịch Xuyên thấy Nguyễn Hạo Thần hứng thú với chuyện này, cảm thấy rất ngoài ý muốn, lẽ nào anh ba lại có hứng thú với chuyện không chút liên quan này, chỉ là, anh ta không hiểu, lúc trước anh ta khoe hai đứa nhỏ, anh ba không hề có chút phản ứng, giờ đột nhiên sao lại
“Cậu gặp à?” Trong giọng nói của Nguyễn Hạo Thần dường như có cảm xúc gì đó khác thường.
“Vâng, em gặp rồi, trước khi anh đến không lâu, mẹ bọn nhỏ đón chúng đi rồi, tính thời gian, nói không chừng hai người còn gặp nhau ở cửa.” Thấy phản ứng của Nguyễn Hạo Thần, Tích Xuyên hơi ngơ ngác, chẳng qua vẫn trả lời rất nhanh.
Nguyễn Hạo Thần ngây người, đột nhiên nhớ tới vừa rồi hình như có cảm giác có người đang nhìn mình, còn có loại cảm giác kỳ lạ nơi đáy lòng kia nữa.
Anh lại nhìn sang hướng vừa rồi, phát hiện ở đó đã trống không, chiếc xe đỗ ở đó đã đi mất.
“Là cô ta sao?” Nguyễn Hạo Thần lấy điện thoại, đưa tới trước mặt anh ta, trên màn hình là ảnh của Tô Khiết, nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện, tay cầm điện thoại của Nguyễn Hạo Thần hơi siết lại.
Mà lúc này, trong ánh mắt của anh lờ mờ mang chút cảm xúc phức tạp.
“Không phải.” Tịch Xuyên lắn đầu, trên mặt mang theo vài phần kì lạ: “Anh ba, anh sao thế?”
Sao anh ta cảm thấy anh ba cứ hơi kì lạ.
“Không sao.” Nguyễn Hạo Thần thầm thở dài một hơi, dường như là thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng giống như mất mát, có lẽ là anh nghĩ nhiều rồi, sao có thể có chuyện trùng hợp như thế.
“Anh phải đi nước M một chuyến, để tài xế đưa cậu về trước.” Trên mặt Nguyễn Hạo Thần khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Anh ba phải đi nước M? Sao lúc trước anh không nói, nếu biết sớm anh qua đó, em đã không vội về nước.” Tịch Xuyên cảm thấy hơi ngoài ý muốn, anh ta giúp anh ba xử lý rất nhiều việc bên phía nước M, anh ba muốn đi nước M, vậy mà anh ta lại không biết: “Sao đột nhiên anh ba qua đó thế?”
“Vừa quyết định, có chút chuyện phải làm.” Nguyễn Hạo Thần không giải thích nhiều, giọng nói hơi trầm xuống, lần này qua đó, có chút chuyện, nhất định anh phải điều tra rõ ràng.