CHƯƠNG 97
“Ừ, hai đứa nhỏ có thể lên máy bay, là nhờ Tịch Xuyên giúp đỡ đưa chúng lên, mình sợ Tịch Xuyên nói linh tinh gì đó, sợ đến lúc đó sẽ khiến Nguyễn Hạo Thần nghi ngờ.” Hứa Dinh Dinh thầm thở dài một hơi, cố gắng đè xuống sự khác lạ trong giọng nói, về chuyện của cô và Tịch Xuyên, đến Khiết Khiết cô cũng không kể, vì có vài chuyện quá đau khổ, đến dũng khí nói ra cũng không có.
“…” Ở đầu dây bên kia, Tô Khiết trầm mặc, chuyện này cũng thật sự trùng hợp, mặc dù, cô còn chưa thể chắc chắn người đàn ông kia là Nguyễn Hạo Thần, thế nhưng, chuyện này cô vẫn không thể không đề phòng.
Nguyễn Hạo Thần quá nhanh trí, cũng quá nguy hiểm, cô cảm thấy sợ là chỉ có một chút sơ hở, Nguyễn Hạo Thần có thể phá vỡ cả ván cờ.
Tô Khiết đang nghĩ, đột nhiên điện thoại reo lên, lúc thấy số điện thọa hiển thị trên màn hình, trái tim Tô Khiết run lên, lúc này Nguyễn Hạo Thần gọi điện cho cô làm gì?
Lẽ nào anh đã phát hiện gì rồi sao?
Nghĩ tới khả năng này, cả người Tô Khiết không khỏi căng cứng, chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi vô cùng…
Nếu như người đàn ông năm đó là Nguyễn Hạo Thần, nếu thật sự bị anh phát hiện…
Hậu quả đó, cô không dám nghĩ, Tô Khiết phát hiện bàn tay cầm điện thoại của mình lúc này hơi run run, dù cô có bình tĩnh hơn nữa, đáy lòng lúc này cũng trở nên hoang mang.
“Dinh Dinh, Nguyễn Hạo Thần gọi điện tới.” Tô Khiết cảm thấy giọng nói của mình dường như cũng hơi run run.
“Cái gì? Lúc này anh ta gọi cho cậu? Lẽ nào thật sự Tịch Xuyên nói linh tinh gì đó, anh ta bắt đầu nghi ngờ rồi?” Hứa Dinh Dinh hoảng sợ lên tiếng, phải ứng còn mạnh hơn Tô Khiết.
Đường Minh Hạo ngồi phía sau nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của Hứa Dinh Dinh, mắt khẽ lóe lên.
“Tớ cũng không quá rõ, tớ nghe máy anh ta trước đã, lát gọi lại cho cậu.” Dù Tô Khiết có thông minh hơn nữa
Vì hai đứa nhỏ vừa quay lại, Nguyễn Hạo Thần lại cũng vừa đẹp xuất hiện ở sân bay, lại thêm chuyện Tịch Xuyên, quá nhiều sự trùng hợp khiến cô không thể không lo lắng.
“Ừ, vậy cậu mau trả lời anh ta, miễn cho để lâu quá, anh ta càng nghi ngờ.” Hứa Dinh Dinh vội đáp, tính cô trước giờ khá bộp chộp, trực tiếp ngắt máy.
Tô Khiết thầm thở dài một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau đó mới tìm số của Nguyễn Hạo Thần, gọi đi.
Giây phút Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, mắt hơi lóe lên, anh vừa gọi cho cô, máy cô luôn rong tình trạng đang bận, anh không ngờ tới, nhanh như vậy cô đã gọi lại.
“Chồng, có chuyện gì sao?” Máy vừa kết nối, giọng nói dịu dàng, không nhanh không chậm của cô liền truyền tới.
“Hôm nay tôi đi công tác, không về.” Giọng của Nguyễn Hạo Thần hơi trầm thấp, trước giờ anh không có thói quen báo cáo hành tung của mình cho người khác, vừa rồi không biết làm sao, đột nhiên trước khi lên máy bay muốn nói với cô một tiếng.
“Vâng.” Nghe thấy tin này, Tô Khiết rất vui mừng, vốn cho rằng anh phát hiện gì đó, không ngờ lại là tin tốt như này.
Hai đứa nhỏ đến thành phố A, hiên giờ cô hận không thể lập tức bay đến bên cạnh chúng, chỉ là lo lắng Nguyễn Hạo Thần phát hiện gì đó, vì thế, mãi không dám ra khỏi cửa.
Hiện giờ Nguyễn Hạo Thần đi công tác, cô có thể đến thăm hai đứa nhỏ rồi.
Đối với cô mà nói, không có tin gì khiến cô vui hơn tin này nữa.
Chẳng qua vui vẻ là vui vẻ, cô không hề quên cố gắng khống chế sự vui vẻ trong giọng nói của mình.