Giờ cô ta hận thì cũng đã quá muộn rồi, giờ hận cũng đâu còn ích gì nữa.
Cũng tại cô ta trước kia chỉ xem ảnh là thú vui thường ngày, trà đạp anh, bây giờ anh cao quý cô ta cho dù muốn với đến cũng không được.
_____
Triệu An Ninh đang ở cty làm việc bỗng thấy bụng mình đau, liền gọi cho thư ký bên ngoài mang nước ấm vào.
Cô cầm ly nước ấm uống xuống vẫn không hề giảm đi phần nào của đau bụng, thư ký ở bên phải gọi xe cứu thương đến mang chủ tịch đến bệnh viện.
Trên xe cứu thương đến bệnh viện cô liên tục ôm bụng, liên tục nôn mửa không ngừng.
Bạch Huyền Y cũng ở bệnh viện vừa nghe bệnh nhân là cô liền đi đến phòng bệnh.
Bạch Huyền Y bên ngoài cũng thấp thoảng lôi điện thoại ra gọi điện cho Hoắc Liên Hàn.
Hoắc Liên Hàn đang họp nên điện thoại đã tắt nguồn, Bạch Huyền Y sốt ruột đành phải gọi cho Lâm Chí Nhất.
Thư ký Lâm nghe điện thoại xong lập tức vào phòng họp nói nhỏ cho anh biết tình hình của phu nhân.
Hoắc Liên Hàn nghe xong vứt cuộc họp đang còn dang dở mà lái xe đến bệnh viện.
Do ăn đồ cay hôm qua với cô lại hay uống đồ lạnh dẫn đến đường ruột không chịu được mà viên dạ dày cấp tính.
Hoắc Liên Hàn vào phòng bệnh bị gương mặt tái nhợt của cô doạ anh.
Anh không biết tại sao trước giờ cô không bao giờ ăn cay lại dẫn đến viên dạ dày cấp tính phải chuyền nước.
Hoắc Liên Hàn trong lòng như lửa đốt nhìn cô vợ nhỏ của mình rồi nhìn sang đống thuốc phải tiêm vào người Ninh Ninh của mình anh lại lo hơn.
“Giờ em cảm thấy thế nào rồi? Tại sao lại bị viên dạ dày cấp tính."
Cô vừa tỉnh đã bị anh gặn hỏi.
Triệu An Ninh vẻ mặt đang đau khó trả lời.
“Thôi được rồi, em nghĩ ngơi đi!"
Y tá lại đến thay bình chuyền nước cho cô rồi nhanh chóng rời đi.
Anh ngồi trên ghế từ xa nhìn vào gương mặt cô, trong ánh nắng chiếu vào gương mặt ngày nào còn vui vẻ giờ lại xanh nhợt.
Triệu An Ninh nằm đó không thể nào chợp mắt được, cơn đau bụng lại kéo đến cô kẽ rên lên một tiếng.
Bạch Huyền Y đi đến cúi xuống hỏi: “Em vẫn còn đau sao?"
“Tàm tạm!" Giọng cô yếu ớt
Tàm tạm cái đầu cô! Rõ ràng trông có vẻ rất đau mà cứ cố tỏ ra mạnh mẽ.
Triệu An Ninh cố tỏ ra như vậy để anh không phải lo.
“Tự dưng tự lành lại bị như vậy, khiến người ta không khỏi lo!" Anh ngồi từ xa khoanh tay nói.
“Chỉ qua em muốn ăn thử!"
“Nếu lần sau còn thử anh sẽ không tha cho em!"
Bạch Huyền Y ở lại hỏi thăm một lúc rồi rời đi.
Triệu An Ninh nằm trên giường nhìn anh lo cho mình cũng thấy có lỗi, nếu không phải hôm qua cô không cho Nhạc Châu có cơ hội phải nắm được điểm yếu của cô đã không ra như thế này.
“Xin lỗi, làm anh lo lắng rồi!"
“Em biết anh sẽ lo lắng, còn ăn đồ cay!"
Triệu An Ninh trầm mặc không nói gì, khuôn mặt nhíu lại.
Hoắc Liên Hàn đi đến ngồi xuống bên cô, tay rờ bụng: “Vẫn còn đau?"
Triệu An Ninh bị cơn đau làm cho không thể trả lời chỉ gật đầu.
Hoắc Liên Hàn đưa tay xoa nhẹ bụng cô, giúp cô phần nào bớt đau hơn.
Tô Diễm và thư ký Lâm cũng đến bệnh viện thăm cô.
Vừa vào thấy cảnh trước mắt lại đóng cửa lại, rồi đưa tay gõ cửa mới vào.
“Chị đến thăm em!"
“Sao giờ trông em tiều tụy vậy? Thật không biết chăm sóc cho bản thân!"
Tô Diễm ngồi xuống gọt táo cho cô.
____________
Đến chiều, trong phòng bệnh của cô chỉ có anh và cô, Hoắc Liên Hàn đang chăm sóc cô thì cách cửa phòng mở ra, đi đến là Nhạc Châu.
“Cô đến đây làm gì?" Anh sắt lạnh nói
“Em đến thăm bệnh, cũng như xin lỗi vì không biết Hoắc phu nhân không ăn được cay lại mời dùng bữa ở quán nhà hàng cay!"
“Thì ra cô khiến vợ tôi bị như vậy!"
“Em không sao, Liên Hàn!" Cô kéo anh lại lắc đầu.
“Mời cô đi cho,