Đinh Tiểu Vĩ vừa ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh lẽo tạt vào mặt làm hắn rùng mình.
Linh Linh quay sang nhìn hắn, trên mặt toàn là nước mắt, con bé cố kìm nén, ra sức dùng đôi bàn tay nhỏ bé xoa xoa mặt hắn.
Đinh Tiểu Vĩ thơm con bé một cái, "Không sao đâu, gió quá."
Linh Linh ôm cổ hắn, vùi mặt lên vai.
Đinh Tiểu Vĩ nhẹ nhàng vỗ lưng con bé, "Linh Linh à, con còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Về sau con sẽ biết, trên đời này có rất nhiều chuyện không vừa ý, rất nhiều, con phải học cách thích nghi."
Linh Linh lắc đầu, càng ôm chặt cổ hắn.
Đinh Tiểu Vĩ gọi một chiếc taxi.
Hắn không biết nơi này có xa nội thành lắm không, chỉ hi vọng có thể nhanh về nhà.
Con bé đang nằm trong lồng ngực ấm áp là toàn bộ niềm an ủi của hắn.
Chỉ cần có con gái, hắn sẽ vẫn còn sức mạnh, sẽ không bị đánh ngã.
Ước chừng hơn một giờ sau hắn mới về đến nhà.
Đinh Tiểu Vĩ đưa tất cả tiền hắn có cho tài xế, hắn là người luôn luôn tiết kiệm nhưng lần này phá lệ, cho tài xế tiền boa.
Mặc dù không quen biết nhưng bây giờ hắn không phải là người có tiền sao, còn lo gì nữa, tiền mới là thứ quan trọng nhất.
Kì thật như vậy cũng rất tốt. Ngay từ đầu đưa Chu Cẩn Hành về nhà, thứ hắn chờ mong tuyệt đối không phải phong hoa tuyết nguyệt gì, mà là một ngày nào đó Chu Cẩn Hành sẽ báo đáp hắn thật hậu hĩnh.
Bỏ qua khoảng thời gian hắn sốt ruột chờ đợi, bây giờ tìm người cũng đã thấy người, ai cũng vui vẻ, hắn nên cảm thấy hạnh phúc mới đúng.
Đúng vậy, hẳn là nên hạnh phúc.
Điện thoại của hắn còn trong tay vệ sĩ của Chu Tông Hiền, không còn cách nào khác là đi mua cái mới, sau đó đến đại lí mua sim.
Trong điện thoại rỗng tuếch, một cái liên hệ cũng không có.
Như vậy ngược lại càng tốt, tránh được trăm tin nhắn xóa mãi không hết của Chu Cẩn Hành.
Hiện tại là ngày nghỉ, mọi người đều đã đi chơi, hắn với Linh Linh ở mãi trong phòng cũng không được.
Hắn không có số Chiêm Cập Vũ, vì thế bèn dẫn Linh Linh đến thẳng nhà cậu nhóc.
Tiêu Chiêm mở cửa còn bị dọa cho nhảy dựng, "A, không phải nhà anh về thăm ông bà sao?"
Đinh Tiểu Vĩ cười cười, "Đúng, bây giờ trở lại rồi."
"Mới về được mấy ngày thôi mà?"
"Ừ." Đinh Tiểu Vĩ không muốn nói nhiều, lôi ra một cái túi to, "Tôi vừa mua đồ, chúng ta ăn lẩu đi."
Tiểu Chiêm cười vui vẻ, "Tốt quá, chú vào nhanh lên, chú không đến tôi chán chết mất." Y bế Linh Linh lên, "Ôi Linh Linh của chú, hôm nay mặc váy mới thật xinh nha."
Ba người cười ha hả, cùng nhau đi vào nhà.
Cơm nước xong xuôi, Đinh Tiểu Vĩ giúp thu dọn bát đũa, Tiểu Chiêm mới nói, "Chú Đinh, tôi với chú nói chuyện này đi."
"A, chuyện gì?"
"Nhà tôi vẫn muốn cho tôi đi học lại, nói tôi không thể cả đời làm quản lí đô thị được. Bây giờ vừa lúc có cơ hội, nếu tôi đồng ý thì có thể xếp lớp luôn, sẽ không cần chờ tới sang năm nữa, chú cho ý kiến đi. Bố mẹ tôi không thể lên đây nên nhờ anh chị cô bác chú dì thay phiên nhau gọi điện đến, tôi phiền muốn chết. Hiện tại cũng hơi do dự, chú cho tôi lời khuyên đi."
"Đây là chuyện tốt a, tôi cảm thấy cậu nên đi học lại."
Chiêm Cập Vũ bĩu môi, "Chú cũng nghĩ tôi nên đi học lại à...... Nhưng cứ nghĩ về hồi cấp ba là tôi lại khiếp, giờ còn quay lại một lần nữa thật sự rất sợ."
"Cũng không phải chỉ một năm thôi sao, qua được bể khổ sẽ ổn thôi. Cha mẹ cậu nói đúng, không thể cả đời làm quản lí đô thị được, có bằng đại học mới có thể tìm việc tốt, mới có tiền đồ."
Tiểu Chiêm bĩu môi, "Tiền đồ gì chứ, tôi thấy chỉ cần đủ tiền tiêu là được. Quan trọng là có người yêu chính thức ở cùng một chỗ với nhau, như vậy cuộc sống mới đầy đủ." Nói xong còn chớp chớp mắt nhìn Đinh Tiểu Vĩ.
Đinh Tiểu Vĩ cười nói: "Cậu thật thoải mái, cũng không trách được, hồi tôi mười bảy mười tám xung quanh cũng nhiều người nghĩ như vậy, vừa ngốc vừa khờ.
Chiêm Cập Vũ không phục, "Mười năm sau tôi vẫn sẽ nghĩ như vậy."
"Được rồi, không nói chuyện này nữa. Nhưng mà vẫn phải nói thật, chú Đinh khuyên cậu nên về đi học đi. Tương lai ở cùng người yêu có thể cung cấp cho họ một cuộc sống tốt, có phải hay hơn không?"
Chiêm Cập Vũ cúi đầu nghĩ nghĩ, "......Tôi nghe chú, sẽ đi học lại." Nói xong ngẩng đầu cười với Đinh Tiểu Vĩ, "Chú Đinh, chú nghĩ cho tôi quá, chú phải ở cạnh tôi, tôi mới có động lực đi học, tìm một công việc thật tốt, về sau đi làm tiền kiếm được cho chú hết."
Đinh Tiểu Vĩ "Hừ" một tiếng, "Chờ cậu kiếm được tiền nói sau, tôi chỉ cần ngân phiếu trống thôi."
Hai mắt Chiêm Cập Vũ sáng rực lên, "Nếu thực sự có ngày đó, chú theo tôi nhé?"
Đinh Tiểu Vĩ vỗ vỗ đầu y, "Cậu trước tiên cố học cho tốt đi, có chí tiến thủ một chút."
Chiêm Cập Vũ hơi hưng phấn mà nói: "Chú Đinh, tôi học ở đây, không trở về nhà nữa, chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp nhau."
"Vậy thì tốt quá."
"Tôi nhất định sẽ học tập tốt, sau đó học luôn đại học ở đây, nhất định sẽ không rời xa chú."
Đinh Tiểu Vĩ mỉm cười nhìn y.
Không thể nói trước sẽ không rời xa nhau được, bất quá lời này nói ra luôn khiến người ta vui vẻ.
Sau đó không lâu, Chiêm Cập Vũ đi học.
Ngoài việc bình thường y tìm Đinh Tiểu Vĩ và Linh Linh trong bộ cảnh phục thì bây giờ là bộ đồng phục trẻ trung mơn mởn, còn lại cũng không có sự thay đổi quá lớn.
Hắn vẫn như cũ sớm chiều đi làm, an ổn sống tạm bợ qua ngày.
Tờ chi phiếu kia hắn chưa động tới.
Trước mắt cũng không thiếu tiền nên hắn cũng không gấp, nhưng mà vẫn phải sử dụng, hắn lại thấy hơi bất an, dù sao cũng là miễn phí, chẳng lẽ lại bỏ lỡ.
Có hôm hắn ngồi cả đêm nhìn chăm chăm tờ chi phiếu trước mặt, sau đó cầm bút, do dự không biết nên điền bao nhiêu.
Y là người của Chu gia, hắn điền mấy trăm vạn cũng chẳng thành vấn đề, đáng tiếc hắn không có lá gan đó.
Xem xét lại một chút, Chu Cẩn Hành ở nhà hắn nửa năm, hắn tiêu cho y chắc tầm một vạn đi.
Đinh Tiểu Vĩ băn khoăn, cuối cùng cắn răng, quyết định điền mười vạn.
Nuôi người ta mất một vạn, hắn lấy lại mười vạn, ngẫm lại cũng đáng.
Điền xong được một lúc, hắn nhìn chằm chằm tờ chi phiếu có chữ kí của Chu Cẩn Hành hồi lâu.
Cái tên này thật đáng ghét, thế nhưng chữ kí lại thực sự rất đẹp.
Chu Cẩn Hành, Chu Cẩn Hành, Chu Cẩn Hành......
Đinh Tiểu Vĩ nhẹ nhàng chạm lên nét chữ kí đã khô mực, chậm rãi lấy tay che đi...
Hôm nay hắn vừa đi làm về, vô tình gặp phải một vị khách ngoài ý muốn.
Nói một cách rõ ràng thì cũng không phải vô tình gặp, mà đối phương đã đứng chờ sẵn trước cửa nhà hắn.
Đinh Tiểu Vĩ lại gần, người phụ nữ kia với vóc dáng nhỏ nhắn, ăn mặc thời thượng chậm rãi tháo kính râm xuống, lặng lẽ nhìn hắn, sau đó nhẹ giọng gọi: "Tiểu Vĩ."
Nhất thời cổ họng Đinh Tiểu Vĩ như nghẹn lại, hơn nửa ngày mới nói được vài chữ, "Giang Lộ."
Đó là vợ cũ của hắn.
Linh Linh cầm tay hắn lay lay, ngửa mặt lên nhìn hắn, có vẻ như cảm thấy người phụ nữ trước mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Giang Lộ bỏ đi hai năm, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ gọi cho Linh Linh, đưa tiền cho hắn chăm sóc con bé, nhưng gặp mặt lại mới là lần đầu.
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ có chút khó chịu, chậm rãi ngồi xổm xuống cạnh con bé, "Linh Linh, đây là mẹ con, còn nhớ không?"
Mắt Giang Lộ lập tức đỏ lên, không kìm lòng được bèn chạy tới ôm Linh Linh.
Dường như Linh Linh hơi kháng cự, cũng không dám cử động, nhìn hắn không biết phải làm sao.
Đinh Tiểu Vĩ thở dài, "Linh Linh, đây là mẹ con."
Linh Linh giơ tay, "Cô là mẹ cháu?"
Giang Lộ khẩn cầu nhìn về phía Đinh Tiểu Vĩ.
Đinh Tiểu Vĩ giải thích, "Con bé hỏi cô có phải mẹ nó hay không."
Giang Lộ vội vàng gật đầu, "Đúng rồi, là mẹ, Linh Linh, là mẹ đây." Nói xong nhịn không được ôm Linh Linh khóc, Linh Linh cũng mếu máo khóc theo.
Đinh Tiểu Vĩ rối bời trong lòng.
Tối hôm đó Giang Lộ nấu cơm. Đã lâu Đinh Tiểu Vĩ chưa ăn đồ cô nấu, cảm thấy tay nghề tiến bộ rất nhiều, bèn khen mấy câu.
Giang Lộ nở nụ cười phảng phất cô đơn, "Bình thường không có gì làm, ngồi nhà nghiên cứu món ăn thôi."
Đinh Tiểu Vĩ cười nói: "Bây giờ cô giàu có rồi, cũng có nhiều thời gian rảnh."
Nói dứt lời, sắc mặt Giang Lộ thay đổi,
Đinh Tiểu Vĩ cũng hơi hối hận.
Hắn không cố ý nói như vậy, thật sự khi phải đối mặt với vợ cũ - người đã từng bỏ hắn chạy theo một tên nhà giàu, người bình thường cũng chẳng bình tĩnh nổi.
Cơm nước xong ba người cùng ngồi trên sô pha, Giang Lộ chơi với Linh Linh còn phải nhờ hắn phiên dịch.
Khi Linh Linh ngủ rồi, hai người mới có thời gian nói chuyện.
Đinh Tiểu Vĩ lúc này mới hỏi ra vấn đề làm hắn nghẹn cả buổi, "Sao tới đột ngột thế, không gọi điện báo trước một tiếng?"
"Có việc đi ngang qua đây, tiện đường thì vào thôi."
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ cũng không dễ chịu, "Gặp con gái còn phải tiện đường mới vào?"
Giang Lộ hơi cúi đầu, "Kì thật cũng đã nghĩ đến rồi, cơ mà......"
Đinh Tiểu Vĩ có thể hình dung ra lí do, hắn không muốn hỏi lại bèn thay đổi đề tài: "Cô gửi tiền cho mẹ tôi?"
"Ừ."
"Về sau đừng làm thế, mẹ tôi không cần, sẽ đưa cho tôi cả thôi."
Giang Lộ cười khổ, "Đưa ai chả như nhau."
"Người kia rất tốt? Cô cho nhiều tiền như vậy mà."
Giang Lộ hơi nao nao, ánh mắt có chút né tránh, "Ừ, rất tốt."
Đinh Tiểu Vĩ đối với chuyện cô ta tốt thật hay không cũng không có hứng thú. Hai người đã đi đến ngày hôm nay, thực sự không còn lời nào để nói.
Hàn huyên vài câu, Đinh Tiểu Vĩ nhường phòng ngủ cho Giang Lộ, còn mình ôm chăn ra phòng khách ngủ.
Mơ màng ngủ đến nửa đêm, bỗng cảm giác có thứ gì chạm vào mặt hắn hơi ngứa ngứa, hắn liền thuận tay quơ lấy, sau đó chạm phải vật gì đó mềm mại.
Hắn lập tức tỉnh, trong màn đêm là một đôi mắt sáng ngời, gần trong gang tấc.
Hắn bật dậy, kì thật cũng hơi sợ hãi.
"Giang Lộ? Cô làm gì thế?"
Trong bóng đêm, hắn ngửi được thoang thoảng mùi của phụ nữ, ngay sau đó một thân thể mềm mại dán lên, thanh âm mềm nhẹ truyền đến tai hắn, "Tiểu Vĩ......"
Đinh Tiểu Vĩ sững sờ ngay tại chỗ.
Kì thật con trai hầu như đều đã từng có ý với người con gái khác trong khi đang yêu, nhưng một thằng đàn ông có vợ hợp pháp lại để vợ chạy ra ngoài yêu đương vụng trộm thế này, người nào lòng dạ bao dung rộng lớn, hoặc thần kinh chai lì, mới có thể thản nhiên tiếp nhận.
Dù sao Đinh Tiểu Vĩ là người không thể tiếp thu được điều đó, giống như ban đầu hắn khoe vợ khắp nơi, bây giờ lại trở thành kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc người khác, thật vớ vẩn nha!
Hắn không chút do dự đẩy bộ ngực mềm mại kia ra, nhảy vọt xuống sô pha, chạy tới bật đèn lên.
Hai người đều không kịp thích ứng mà nhắm mắt lại.
Chẳng qua một người mở mắt rất nhanh, một người không dám mở mắt.
Đinh Tiểu Vĩ nhắm mắt lại dựa vào tường, trầm giọng nói: "Giang Lộ, cô không phải giả đứng đắn với tôi, tôi cũng lâu rồi chưa ngủ với ai, cũng rất muốn có ai đó để mà ngủ cùng. Cô xem, hiện tại tôi không dám nhìn cô, vì tôi sợ mình không kiềm chế được cơn tức. Những lời này cô nhớ cho kĩ, tôi thà ra ngoài bỏ tiền gọi người khác còn hơn ngủ với cô. Cô không cần phải thấy khó chịu, những lời này không phải chê trách gì, chỉ là tôi không tiếp thu được....... Không tiếp thu được sự thật rằng đang đêm khuya cô lại làm thế, giờ lại biến tôi thành kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc người khác. Giang Lộ, tôi vẫn yêu cô, cho dù cô không cần nhưng tôi thừa nhận là vẫn còn yêu. Nếu cô muốn vẫn có thể quay lại, bây giờ cô biến tôi thành thứ gì đây, tôi đáng khinh đến thế sao?"
Kì thật hắn muốn hỏi có phải thằng kia không thỏa mãn được nên mới quay về tìm hắn hay không, nhưng những lời cay nghiệt như vây, cho dù hiện tại tức giận hắn cũng không nhẫn tâm nói ra.
Còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng nức nở của Giang Lộ, "Tiểu Vĩ, tôi không có ý đó, tôi chỉ là muốn ở cạnh anh, thực sự rất nhớ anh."
Đinh Tiểu Vĩ chua xót, "Chuyện đã thế này rồi, đừng làm nhau khó xử thêm. Sống tốt cuộc sống của cô, tôi sống cuộc sống của tôi, hai năm này vẫn yên ổn trôi qua, về sau cũng sẽ như vậy."
Hắn nhắm mắt lại, nghe được tiếng mặc quần áo. Một lát sau hắn cảm giác được Giang Lộ đang đứng trước mặt khẽ chạm vào mắt hắn, "Anh mở mắt đi."
Lúc này Đinh Tiểu Vĩ mới mở mắt.
Giang Lộ khóc, hai mắt đỏ bừng càng tôn thêm nước da trắng nõn, nhìn qua rất muốn yêu thương. Cô vừa buộc tóc vừa nói, "Tiểu Vĩ, nói chuyện với tôi đi, đã rất lâu rồi không ai trò chuyện cùng tôi."
Đinh Tiểu Vĩ theo Giang Lộ vào phòng ngủ. Đây đúng là lần đầu tiên hắn cùng một người phụ nữ vừa nảy sinh dục vọng với mình ngồi nói chuyện phiếm, thật sự chỉ là ngồi nói chuyện.
Giang Lộ ngắc ngứ kể cho hắn nghe về cuộc sống của mình.
Đinh Tiểu Vĩ nhận ra cô nàng cũng là bất đắc dĩ, dù sao cũng mạnh mẽ hơn những cô gái khác, dám thừa nhận trước mặt chồng cũ là mình không tốt, phải dũng cảm bao nhiêu mới nói ra được những lời này.
Hóa ra thằng đàn ông kia đến bây giờ vẫn không chính thức kết hôn với Giang Lộ, hắn thật sự không hiểu cảm giác tự mình đòi li hôn rồi đi làm vợ lẽ của người ta là thế nào.
Cũng không rõ hàn huyên bao lâu, lúc sau hai người bất tri bất giác ngủ quên luôn.
Hôm sau là ngày cuối tuần, Đinh Tiểu Vĩ thả lỏng ngủ thẳng đến khi trời sáng rõ, rốt cuộc bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Hắn vừa mở mắt liền nhận ra Giang Lộ không còn ở đây, bèn thay quần áo rồi đi mở cửa.
Vừa mở cửa phòng ngủ đã thấy Giang Lộ đeo tạp dề định ra mở cửa.
Cửa vừa mở, trong nháy mắt Chiêm Cập Vũ ngây ngẩn cả người.
Y trăm triệu lần không thể tưởng tượng được nhà chú Đinh lại có phụ nữ, nếu không phải vì căn phòng quen thuộc, y còn tưởng mình đi nhầm nhà.
Đinh Tiểu Vĩ ngượng ngùng, nhìn vẻ mặt kinh hãi của thằng nhóc liền biết nhất định có hiểu lầm.
Hắn chạy nhanh ra cửa, "Giang Lộ, đây là bạn tôi, Tiểu Chiêm, cậu vào đi."
Chiêm Cập Vũ không dám tin mà nhìn hắn, lại quay sang nhìn nhìn Giang Lộ, trong mắt toát ra vẻ bi thương.
Y đặt thứ gì đó xuống đất rồi quay đầu bỏ chạy.
Đinh Tiểu Vĩ không chút do dự đuổi theo, túm lấy thằng nhóc ở cầu thang.
Hắn cười cười, "Thằng nhỏ kia, cậu làm gì thế? Chạy cái gì?"
Chiêm Cập Vũ nhìn hắn, "Chú mang phụ nữ về, tôi còn sang làm gì chứ."
Đinh Tiểu Vĩ nhanh chóng bịt mồm thằng nhóc lại, kéo y đến góc tường mà nhỏ giọng nói: "Cậu mẹ nó bé mồm thôi, người ta nghe thấy sẽ hiểu lầm. Đó là mẹ của Linh Linh, quay về thăm con bé."
Chiêm Cập Vũ kéo tay hắn ra, "Vậy hai người định quay trở lại với nhau sao?"
Đinh Tiểu Vĩ nhíu mày: "Nói bậy gì thế, chuyện sau này liên quan gì đến cậu."
Miệng Chiêm Cập Vũ méo xệch, nước mắt rưng rưng chực chờ rơi xuống.
Đinh Tiểu Vĩ định trấn an y vài câu thì đã bị y hung hăng đẩy ra.
Thằng nhóc chạy vụt đi, không hề ngoảnh mặt lại.