Hai người đang nói chuyện, cửa phòng Linh Linh mở ra, kẽo kẹt kêu một tiếng, đứa nhỏ cả người tránh sau cửa, ngó đầu ra đầy tò mò nhìn họ.
Đinh Tiểu Vĩ hướng cô bé vẫy vẫy tay: "Con gái, tới đây."
Linh Linh vừa chạy tới đã bị Đinh Tiểu Vĩ ôm lên đùi, tròn xoe mắt nhìn Chu Cẩn Hành.
Chu Cẩn Hành cũng rất hứng thú mà nhìn con bé. Cô nhóc bị nhìn đến ngượng ngùng, liền vùi mặt vào ngực Đinh Tiểu Vĩ, làm y cười không ngớt.
Chu Cẩn Hành cười nói: "Đứa nhỏ tên là gì?"
"Linh Linh, Đinh Linh." Đinh Tiểu Vĩ buông cô bé ra, "Cậu trông con bé ngốc này một lát, tôi đi làm đồ ăn cho nó, ăn xong rồi tôi đưa cậu đến phòng khám thay thuốc, nhé."
Đinh Tiểu Vĩ đến phòng bếp, nhanh chóng chiên hai quả trứng tráng, nướng bánh mì, mân mê mãi mới xong bữa cơm.
Lúc bưng đồ ăn ra, hắn phát hiện con gái nhà mình đang tò mò mà nắm một nắm tóc của Chu Cẩn Hành, cười khanh khách không ngừng.
Đinh Tiểu Vĩ quát: "Linh Linh."
Cô bé lập tức thu tay về, trên mặt Chu Cẩn Hành vẫn như cũ, đạm nhiên treo một nụ cười: "Không sao đâu, cô bé thật đáng yêu."
Đinh Tiêu Vĩ đặt mâm lên bàn: "Linh Linh, tới ăn cơm."
Chu Cẩn Hành liếc mắt nhìn mâm cơm một cái, hơi hơi nhíu mày nói: "Anh cho con gái ăn thứ này?"
Đinh Tiểu Vĩ nhìn nhìn hai miếng trứng chiên cháy đen, ngượng ngùng cười cười: "Tôi làm sao mà biết nấu cơm, đều là do mẹ con bé đi rồi, tôi mới tự mình cân nhắc tới". Nói xong, biểu tình khó thấy vài phần cô độc.
Chu Cẩn Hành "a" một tiếng: "Anh ly hôn?"
Đinh Tiểu Vĩ sờ sờ tóc: "Phải, mẹ con bé chạy theo một người giàu có... Hắc, phụ nữ không phải đều như vậy sao, cũ không được mới không xong. Đi thôi, tôi đưa cậu đi thay thuốc."
Chu Cẩn Hành nhìn nhìn quần áo trên người mình.
Y mặc đồ của Đinh Tiểu Vĩ, ống quần có chút ngắn. Y đương nhiên chú ý tới hình tượng của mình, tóc bị biến thành như vậy đã đủ làm y không thoải mái, hơn nữa, lại mặc bộ quần áo như này, vừa rồi đến bệnh viện đã bị không ít người vây xem. Hiện tại, y thật sự không nghĩ tới việc phải ra cửa.
Đinh Tiểu Vĩ cũng nhìn ra: " Vào phòng, tôi tìm cho cậu một bộ vừa người."
Chu Cẩn Hành đi theo hắn vào phòng ngủ.
Đinh Tiểu Vĩ mở tủ quần áo, tìm kiếm một vòng.
Hắn vốn dĩ cũng chẳng có nhiều đồ, lăn qua lộn lại cũng chỉ có vài thứ như vậy, nhất thời tìm không ra đồ thích hợp cho Chu Cẩn Hành mặc.
Đinh Tiểu Vĩ lại nhìn quần thể thao trên người mình, ha, cái này cũng dài một chút này.
"Nếu không cậu mặc cái quần trên người tôi đi, đồ thể thao nên rộng thùng thình một chút."
Chu Cẩn Hành khẽ cau mày lại, lại nhìn thứ đối lập mà mình đang mặc, bất đắc dĩ nói: " Cũng được."
Đinh Tiểu Vĩ trực tiếp khom người cởi quần.
Chu Cẩn Hành giật mình, theo bản năng lùi ra sau một bước.
Đinh Tiểu Vĩ ngẩng đầu, liếc y một cái, đem quần vừa cởi ra đưa cho y, thấy biểu tình không được tự nhiên liền cười khà khà: "Còn ngượng ngùng a~"
Y nhận lấy quần, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Đinh Tiểu Vĩ, trên mặt có vài phần xấu hổ.
Đinh Tiểu Vĩ cười ha ha nói: "Tên nhóc cậu cũng thật giống như thiếu nữ mới lớn, ngượng ngùng cái gì chứ, mau đổi đồ đi. Trên người cậu có nơi nào mà tôi chưa thấy qua đâu ~"
Chu Cẩn Hành vẫn không nhúc nhích: " Phòng tắm ở chỗ nào?"
Đinh Tiểu Vĩ cười nhạo nói: "Cậu sao lại như vậy chứ, cởi quần nhanh đi, tôi cũng muốn mặc cái của cậu, đỡ cho tôi phải giặt thêm một cái quần, mau mau thay đi."
Chu Cẩn Hành hơi hơi rũ mí mắt, lông mi thật dài phủ bóng lên hốc mắt.
Đinh Tiểu Vĩ lại thúc giục y một câu, y lúc này mới không tình nguyện kéo quần xuống dưới. Sau đó, lập tức mặc quần thể thao vào.
Thời điểm Đinh Tiểu Vĩ khom lưng mặc quần, đôi chân dài thẳng tắp cứ thế mà lộ ra. Chu Cẩn Hành nhìn theo từ mắt cá chân hướng lên trên, nhìn đến cẳng chân thon dài, tiếp đó là đầu gối cứng cáp, bắp đùi rắn chắc, rồi nhìn đến bờ mông xinh đẹp cùng rãnh mông như ẩn như hiện.
Đôi mắt Chu Cẩn Hành lúc sáng lúc tối, yên lặng mà nghiêng đầu sang một bên.
Hai người đều mặc quần xong, Đinh Tiểu Vĩ còn không quên cười nhạo y, "Hồi tôi còn học đại học, một phòng ở ký túc xá có mười hai người, mỗi ngày đều thấy một lũ cởi truồng đi tới đi lui. Nhìn cậu như vậy, mỗi ngày đều bị người ta tụt quần chắc luôn."
Chu Cẩn Hành cười cười không nói gì. Hai người rốt cuộc cũng đổi xong quần áo, Đinh Tiểu Vĩ lại tìm cho hắn cái mũ mua đợt giảm giá để đội, xong rồi cả hai mới ra cửa.
Dẫn Cẩn Hành đi thay thuốc xong, Đinh Tiểu Vĩ lại mua cho y đồ dùng cùng quần áo mặc mấy ngày.
Tiểu Vĩ hắn keo kiệt như vậy mà cũng có lúc hào phóng nha. Khăn lông đều bán đến mười đồng một cái. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cái nhẫn sapphire còn ở trong túi, hắn liền rất tự tin tiêu tiền.
Bận bịu hết một buổi trưa, hai người mới về nhà, trong tay đã xách một đống túi, từ đồ ăn đến quần áo mặc, đồ dùng đều đầy đủ hết.
Đinh Tiểu Vĩ vừa vào cửa liền hướng về phía con gái bảo bối, cao hứng gọi: "Linh Linh, hôm nay ba ba làm món ăn ngon cho con".
Cô bé cũng thật vui vẻ mà nhảy loạn quanh bọn họ. Đinh Tiểu Vĩ bỏ đồ đạc xuống, lấy một cuốn sách món ăn gia đình rồi trốn trong phòng bếp, tự mình mân mê làm.
Chu Cẩn Hành đem đồ của mình xếp lại tử tế, vừa ngẩng đầu liền thấy được di động trên bàn của Đinh Tiểu Vĩ.
Y cầm lấy di động, nhanh chóng nhìn xem liền phát hiện di động này không vào mạng được.
Y yên lặng đem điện thoại trả lại chỗ cũ, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Đinh Tiểu Vĩ nghe thấy âm thanh ở phía sau, luống cuống chân tay kêu: "Cậu ngồi đi, trong chốc lát sẽ xong... Mẹ nó!". Hắn đem thịt ném vào trong nồi làm bắn hết dầu lên cánh tay, như vậy cũng thật có chút lãng phí.
Chu Cẩn Hành đi đến, cầm lấy cái xẻng: " Để tôi làm."
Đinh Tiểu Vĩ một bên xoa xoa cánh tay, một bên thì ngạc nhiên nhìn hắn: "Cậu biết nấu cơm?"
Động tác của Chu Cẩn Hành rất thành thạo, xắt rau, hạ nồi, xào nấu. Không nói đến có bao nhiêu nhanh nhẹn, bao nhiêu chuyên nghiệp, Đinh Tiểu Vĩ đã nhìn đến sáng mắt.
Hắn đã xem qua không ít cảnh tượng mỹ nữ thể hiện trù nghệ trên TV. Nhưng xem soái ca xuống bếp thật ra vẫn là lần đầu, không nghĩ tới cũng rất đẹp mắt như vậy.
Chu Cẩn Hành cho dù đang nấu cơm, lưng vẫn luôn thẳng, hơi hơi cúi đầu, ngón tay thon dài như múa dao phay, nồi sạn. Tất cả đều mang một cỗ khí chất ưu nhã (ưu tú, nhã nhặn). Thật giống như y không phải đang nấu cơm, mà là đang tạo hình một kiệt tác nghệ thuật.
Người này so với những người khác thật không giống nhau, Đinh Tiểu Vĩ nghĩ.
Hắn thuận miệng hỏi: "Aiz, cậu là người Trung Quốc sao?"
Chu Cẩn Hành ngoái cổ, nhìn hắn một cái: "Đúng vậy."
"Cậu hẳn là con lai."
Chu Cẩn Hành đầu vẫn chưa nâng, hàm hồ "ừ" một tiếng.
"Con lai lớn lên thật đẹp, cậu trông như vậy mà không làm người nổi tiếng thì thật lãng phí."
Chu Cẩn Hành cười cười, không nói chuyện.
"Cậu không có việc gì thì suy nghĩ một chút, mau chóng nhớ lại đi, nhà nào ném đứa con xinh đẹp như cậu ra ngoài đường hẳn phải sốt ruột muốn chết."
Chu Cẩn Hành chuyên chú nhìn đồ ăn trong nồi, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười châm chọc không dễ phát hiện.
Lúc mâm đồ ăn được dọn lên bàn, Linh Linh hai mắt nhìn chăm chú. Bé đánh xuống tay mình, ý hỏi ba ba: "Là ba làm sao?"
Đinh Tiểu Vĩ nói: "Cái này là chú làm."
Cô bé liếc nhìn Chu Cẩn Hành một cái, chạy như bay đến bàn học nhỏ của mình, cầm bút hoa hoa viết mất chữ, sau đó lại chạy trở về, đưa tờ giấy cho Chu Cẩn Hành.
Trên mặt giấy xiêu xiêu vẹo vẹo mấy chữ: "Về sau chú đều làm cơm nhé."
Chu Cẩn Hành nhịn không được bật cười, sờ sờ đầu bé: "Được."
Đinh Tiểu Vĩ bĩu môi: "Con gái, con ngại ba ba làm đồ khó ăn phải không?"
Cô bé nhếch mép cười, chạy đến phòng bếp lấy chén đũa. Chu Cẩn Hành nhìn bóng lưng con bé, thuận miệng hỏi: "Mấy tuổi?"
"Sắp năm tuổi, đi học trước."
"Có thể nghe được nhưng không thể nói chuyện?"
"Ừ", Đinh Tiểu Vĩ nhỏ giọng đáp: " Khi còn nhỏ vì sốt cao mà thành vậy, không phải bẩm sinh". Hắn dường như không muốn nói nhiều, gắp đồ ăn, giơ ngón cái nói: "Ngon, nấu ăn lại tốt như vậy, cậu lúc còn sống... Không phải, cậu trước kia rốt cuộc là làm nghề gì ha?"
Chu Cẩn Hành lắc lắc đầu: "Hoàn toàn nghĩ không ra, mau ăn cơm đi."
Đại khái là Linh Linh thật lâu rồi không được ăn thứ giống dạng đồ ăn, chén nhỏ của cô bé bị xới đến hai lần, vậy mà đều ăn rất sạch sẽ.
Đinh Tiểu Vĩ ở phòng bếp thu chén đũa, vừa quay đầu lại liền thấy Chu Cẩn Hành đang cùng Linh Linh chơi đùa ở phòng khách.
Cô bé đem đồ chơi xếp gỗ của mình đẩy ngã, hướng về phía Chu Cẩn Hành cười khanh khách, sau đó lại tự mình lắp ráp lại.
Chu Cẩn Hành khó mà có được kiên nhẫn, cứ như vậy mỉm cười cùng con bé chơi.
Đinh Tiểu Vĩ nhịn không được cười cười. Hắn vốn nghĩ người này có khả năng sẽ la mắng đứa nhỏ, rồi lại lo lắng rằng cho một người xa lạ ở lại nhà mình có phải hay không rất không thỏa đáng. Nhưng
bây giờ nhìn thấy một bàn đồ ăn y thực sự làm, Đinh Tiểu Vĩ lại thật hy vọng y sẽ ở lại thêm vài ngày nữa.
Buổi tối ngủ như thế nào lại làm Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy có chút khó khăn.
Trong nhà có tổng cộng hai phòng ngủ. Không ai có thể đi theo Linh Linh chen trên chiếc giường nhỏ được. Mà mỗi ngày đều ngủ ở sô pha nhỏ thì càng không hợp lý, nhưng, muốn hai người đàn ông ngủ chung giường đôi, chưa nói chật hay không, rõ ràng chuyện này cần có bản lĩnh nha, vừa nghe đã thấy sởn hết cả người.
Chu Cẩn Hành dường như cũng rất sầu thảm, nhìn giường lớn đến phát ngốc.
Đinh Tiểu Vĩ cũng thực sự không có biện pháp: "Trước hết cứ chen một chút đi, cậu cũng đừng quá không vui, giường này ngoại trừ vợ cũ của tôi cũng không có người ngoài ngủ qua đâu."
Chu Cẩn Hành nói: "Không bằng để tôi ngủ trên mặt đất."
Đinh Tiểu Vĩ đã bắt đầu cởi quần áo: "Đừng lộn xộn, trong nhà không có thừa đệm lót cho cậu nằm đâu, giường này ngủ hai người không thành vấn đề, cậu ngủ sẽ không cựa quậy quá chứ?" Khi nói chuyện, hắn đã cởi chỉ còn lại quần lót nhỏ.
Chu Cẩn Hành hoảng sợ: "Anh..."
Đinh Tiểu Vĩ trực tiếp ngã xuống giường: "Hôm nay mệt chết tôi, cậu nói xem phụ nữ như thế nào có thể đi dạo như vậy chứ, tôi cùng cậu đi mua chút đồ, so với chạy xe đường dài còn mệt hơn... Tôi ngủ trước a."
Chu Cẩn Hành chần chờ nói: "Anh không đi tắm rửa sao?"
Đinh Tiểu Vĩ lẩm bẩm: "Hôm qua vừa mới tắm."
Chu Cẩn Hành cầm áo ngủ của mình, vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc đi ra, Đinh Tiểu Vĩ đã nằm hình chữ X ở trên giường, dường như đã sớm ngủ rồi. Bởi vì trời quá nóng, hắn chỉ kéo một góc chăn qua bụng, tứ chi lẫn ngực đều lộ ra ngoài.
Chu Cẩn Hành nhìn vòm ngực rắn chắc cùng đôi chân dài kia, không biết đôi mắt đã phóng tới chỗ nào.
Đinh Tiểu Vĩ lớn lên không tính là quá anh tuấn, nhưng ngũ quan lại đặc biệt nam tính, làn da căng chặt, mũi cao thẳng tắp, đầu cạo mất có 5 đồng, nhìn qua cũng mang lại khí chất hào hùng. Lại cao một mét tám mấy, cao to mà trên người lại không có thịt thừa, nếu hắn cẩn thận chỉnh trang một chút, bảo đảm có thể khuấy đảo một đống gái chưa chồng.
Đáng tiếc ở chỗ, hắn là đàn ông đã ly hôn, lại mang theo con nhỏ, không biến nhà cửa thành "ổ chó" đã gọi là cần mẫn, nào có thời gian quan tâm tới chính mình? Mấy ngày không thay quần áo, không cạo râu cũng là chuyện bình thường đi. Cứ ngày ngày mơ màng, hồ đồ làm Đinh Tiểu Vĩ đã quên mất chính mình thời còn đi học vẫn từng là hoa thơm cỏ lạ, đặc biệt được nhiều thiếu nữ yêu thích.
Cũng đến tận lúc này, Chu Cẩn Hành mới cảm thấy mình có khả năng đã ra một quyết định sai lầm.
Tránh ở một nơi mà bọn họ hoàn toàn không có dấu vết để tìm thấy, xác thật đối với chính mình tương đối có lợi. Nhưng chính y lại trời sinh đồng tính luyến ái, thật sự không thể dùng biện pháp nhìn như không thấy với thân thể đầy lực hấp dẫn kia. Mà quả thực, trước mắt cũng không phải thời điểm thích hợp để "phong hoa tuyết nguyệt."
Chu Cẩn Hành hít một hơi thật sâu, đẩy đẩy bả vai Đinh Tiểu Vĩ: " Anh Đinh."
"Hửm?" Đinh Tiểu Vĩ lập tức tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn hắn một cái, "Hả, cậu tắm xong rồi?"
"Ừ, anh cứ ngủ tiếp đi."
Đinh Tiểu Vĩ ngáp một cái, trở mình, đưa phía sau lưng cùng phần mông không hề phòng bị mà hướng về phía Chu Cẩn Hành.
Y nhịn không được, nhìn vài lần rồi mới xoay người nằm sát mép giường, kéo cái chăn qua người mình, ép chính mình ngủ.
Y vừa mới nằm, Đinh Tiểu Vĩ liền xoay người, Chu Cẩn Hành lập tức cảm giác được đùi Tiểu Vĩ đang dán vào quần ngủ của mình, hơi ấm từ cơ thể dường như có thể xuyên thấu qua tầng vải dệt mỏng mà truyền lên làn da y.
"Nóng, nóng muốn chết, quạt này sao mà thổi ra toàn hơi nóng."
Chu Cẩn Hành không nói chuyện, cau mày nhắm mắt lại.
Đại khái là hôm nay hai người đều mệt mỏi, một lát sau đều ngủ rồi.
Ngủ đến nửa đêm, Chu Cẩn Hành bị tiếng ngáy đánh thức.
Y mơ mơ màng màng mở to mắt, cảm thấy trên người dính dính tất cả đều là mồ hôi, còn có đồ vật gì đặc biệt nặng đè ở trên ngực, thở dốc đến khó chịu. Hơn nữa, tiếng ngáy kia còn ở ngay bên tai hắn, đầy nhịp điệu, có tiết tấu, còn đặc biệt vang giống như sét đánh.
Y quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Đinh Tiểu Vĩ ngủ đến trời đất u ám, mặt gần hắn trong gang tấc, cánh tay đặt ngang trên ngực mình. Đùi y thậm chí còn cảm giác được nơi xương hông kia chạm vào có một khối thịt mềm nhũn, Chu Cẩn Hành cả người đều căng thẳng.
Y đem cánh tay Đinh Tiểu Vĩ từ người mình dịch ra, vốn dĩ muốn lui lui sang bên cạnh, ai ngờ lại phát hiện mình bị đẩy đến mép giường, lại phải lăn xuống phía dưới giường.
Trước nay, từ nhỏ tới lớn y không bao giờ cùng ai ngủ chung một giường. Giờ thì vừa ngủ cùng với người khác, liền gặp phải người có tư thế ngủ kém như này, cũng thật làm khó y.
Chu Cẩn Hành hít một hơi sâu, nhằm thẳng cẳng chân Đinh Tiểu Vĩ hung hăng đạp một đạp.
Đinh Tiểu Vĩ giật mình một cái, tiếng ngáy lập tức ngừng nhưng người lại không tỉnh. Chu Cẩn Hành nhân cơ hội nhanh đá hắn sang một bên.
Mắt thấy bên ngoài trời vẫn tối, bên cạnh lại là tiếng ngáy của nam nhân ngủ còn không thành thật mà lõa thể, rõ ràng là ngủ không nổi nữa.
Chu Cẩn Hành xoay người xuống giường, lấy cho mình một chén nước, đứng ở trên ban công, nhìn vào không trung dần tảng sáng như đang suy tư điều gì.
Đinh Tiểu Vĩ bị chuông đồng hồ đánh thức, liền phát hiện vị trí bên cạnh mình sớm trống không.
Vừa lên đã thấy Chu Cẩn Hành ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở sô pha xem báo, bữa sáng đã dọn ở trên bàn. Điều này làm Đinh Tiểu Vĩ kích động, hắn chỉ vào bát cháo: "Này, này là do cậu làm?".
Chu Cẩn Hành cũng chưa ngẩng đầu lên: "Ừ, anh hôm nay sẽ đi làm nhỉ, tôi đã kêu Linh Linh dậy, con bé đang rửa mặt".
Đinh Tiểu Vĩ không thể tưởng tượng được, nhìn Cẩn Hành, cảm động chỉ thiếu khóc ra nước mắt.
Từ ngày vợ hắn bỏ đi, đây vẫn là lần đầu tiên có người nấu cơm sáng cho hắn. Chu Cẩn Hành nhìn thế nào cũng đều giống như trời sinh đã được người khác hầu hạ, cư nhiên lại dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho hắn cùng con gái. Loại chấn động vô cùng này đã đánh sâu vào Đinh Tiểu Vĩ, làm hắn trực tiếp choáng váng.
Đinh Tiểu Vĩ ngượng ngùng vòng đến trước mặt hắn: "Tiểu Chu, cảm ơn cậu nha, cậu xem anh Đinh cùng vợ đã ly hôn hai năm, đây là lần đầu có người nấu cơm cho tôi..."
Chu Cẩn Hành ngẩng đầu, nhìn hắn cười cười: "Ăn cơm đi."
"Được, cậu ăn chưa?"
"Tôi vừa ăn".
"Tôi chờ con bé ra đây rồi cùng nhau ăn, này, cậu xem gì vậy?"
"Tin tức."
Đinh Tiểu Vĩ nhìn qua mục báo giải trí, đây là chỗ họ hào môn bát quái (tán phét nhiều chuyện), "Hắc, ông già này đã bảy mươi mấy còn phong lưu như vậy, thật không muốn sống mà, sớm muộn gì cũng có ngày chết trên giường."
Chu Cẩn Hành lộ ra một nụ cười tươi, châm chọc: "Đại khái vậy."
Đinh Tiểu Vĩ thuận miệng nói: "Hắn mà chết, hẳn là con cháu muốn tranh tài sản sẽ đến phá đầu tiên."
Chu Cẩn Hành buông báo, trong mắt lóe ra vài tia sáng khó hiểu, chậm rãi nói: "Sẽ đi..."
--------
Nhật bị loại rồi ;;-;;