"Mau nói! Người phụ nữ không thức thời!"
Cô từ từ nhắm hai mắt , mặc cho bọn họ loay hoay.
Trong đầu đã không còn ý muốn kiên trì.
Ánh nắng thoảng qua cửa sổ, chiếu sáng một màn này.
Hạng Chí Viễn mặt lạnh rời đi, đưa tay giật ra nút áo sơmi, vết máu khóe môi khiến cả khuôn mặt anh càng thêm yêu nghiệt đến mức hoa mắt.
Một cảm giác mệt mỏi không nói ra được lan tràn toàn thân.
Trừng phạt con ả để tiện Giang Ninh Phiến kia, anh lại không có gì sảng khoái để nói.
Cảm giác này, khác biệt lần trừng phạt Thời Bích Sương.
Không giống nhau, anh không đi truy đến cùng.
Trở lại phòng ngủ, Hạng Chí Viễn cởi giày da trên chân, đi đến giường nằm, chăn mền loảng thoáng truyền đến mùi hương thuộc về Giang Ninh Phiến.
Bên tại lại vang lên giọng nói châm chọc của người phụ nữ kia.
"Tôi không nhớ tôi có quen anh, tôi nghĩ, coi như khi còn bé chúng ta thực sự quen biết, hắn là cũng giao tiếp ít, nếu không tôi không thể không nhớ rõ."
"Anh bị nói trúng rồi thẹn quá hóa giận sao?"
"Hiện tại, tôi thề, tôi chính là Tiêm Tiêm, chiếc chuông kia là của tôi! Vả lại tôi không nhớ rõ anh! Bỏ bớt những suy nghĩ hèn hạ kia của anh đi!"
"Mỗi lần ở trên giường anh đều gọi Tiêm Tiêm, ý nghĩ anh tìm kiếm cô ấy có thể trong sáng sao?"
"Hạng Chí Viễn, anh