Đã sắp chết.
Ai mà quan tâm cô gọi tên ai.
Mười năm rồi, anh không thể tìm thấy Tiêm Tiêm, lừa đảo cũng đã gặp hai người...!
Đều là phụ nữ đáng chết.
Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn cau mày đứng lên, phát tiết cuốn chiếc chăn trên giường ném xuống đất, ngực càng ngột ngạt nhiều hơn...!
Mùi hương thơm ngát nhàn nhạt bay đến, quấy nhiễu đầu anh gần như nổ tung.
Vì sao? Anh lại vì một người phụ nữ sắp chết mà buồn bực thành dạng này! Phiền đến ngay cả chính anh cũng không khống chế được!
Shit!
Chửi mắng một tiếng, Hạng Chí Viễn nhấc chân dài đi ra ngoài, rống to: "Đóng phòng ngủ lại cho tôi!"
Anh tuyệt đối không cho phép suy nghĩ của mình bị một kẻ lừa gạt quấy nhiễu.
Nhấc chân đi vào căn phòng nhỏ trống rỗng, nhìn qua giấy vẽ xung quanh tường, trong lòng nóng nảy của Hạng Chí Viễn mới chậm rãi ổn định...!
Đương nhiên phải như thế.
Toàn thế giới có thể làm cho anh tĩnh tâm lại chỉ có một mình Tiêm Tiêm.
Loại phụ nữ như Giang Ninh Phiến chết thì chết, anh sẽ không nhớ quá ba ngày.
Hạng Chí Viễn đi đến bức