Cảnh giới bán bộ Chân Thánh, kể cả thổi một hơi thì có thể khiến Tô Minh ở cảnh giới Chân Vương trung kỳ biến thành cát bụi?
Tô Minh đúng kiểu muốn tự hủy, biết mình chết chắc nên muốn chết sớm hơn chăng?
“Đúng là điếc không sợ súng”, Nam Cung Trấn Sơn đứng trong đám đông lúc này chỉ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cảm thấy cháu gái mình đi chết cùng thằng nhóc không có đầu óc như này, đúng là không đáng.
Đám người Tô Chấn Trầm, Tuỳ Thanh Liên cũng suýt nữa ngất đi.
Còn Tô Hao cười khổ lắc đầu, suýt nữa phụt máu.
“Ha ha! Tô Minh được lắm”, Tô Ương ngây ra một lúc, sau đó cười ha ha, đứng dậy nói.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, đôi mắt đầy vẻ oán hận.
Tô Minh cố ý nhắc lại chuyện hôm đó ở trái đất hắn ta suýt bị Tô Minh giết chết.
Đó là nỗi nhục lớn nhất đời hắn ta, cũng là ký ức không thể nào quên.
Vậy mà Tô Minh cố ý nhắc lại.
Chết tiệt!
Đáng chết!
Đáng chết một trăm triệu lần!
Khí tức trên người Tô Ương không ngừng sục sôi, suýt nữa không khống chế được.
“Mời!”, Tô Minh cũng đứng lên rồi làm tư thế mời với Tô Ương.
Hai người đi ra khỏi đình rồi đi